Trời Ơi! Chàng Alpha Đã Chiếm Trọn Trái Tim Enigma Lạnh Lùng Bậc Nhất Rồi Kìa!

4

Chương trước

Chương sau

Kỷ Tùy: “…”

Đủ rồi.

Thực sự đủ rồi.

“Nếu cậu đang nói đến video ghi lại chuyện đó…” Chử Trầm dừng lại hai giây rồi tiếp lời: “Thì xin lỗi, tôi đã thấy rồi.”

“Tôi không ngờ cậu lại có sở thích này.”

Kỷ Tùy phản bác ngay: “Tôi không có!”

“Chỉ là tôi…”

Chỉ là ban đầu định giữ lại làm bằng chứng để hạ bệ cái dáng vẻ cao cao tại thượng của Chử Trầm, không ngờ kết quả lại tự hại chính mình.

“Cậu xem xong có tức đến mức xóa luôn không?”

Chử Trầm đáp: “Không.”

Kỷ Tùy nhìn hắn với ánh mắt kỳ lạ.

Cậu cảm thấy người thực sự có sở thích đặc biệt chắc phải là Chử Trầm mới đúng.

Dù gì thì bị quay lại video mà vẫn có thể bình thản như vậy, đâu có bình thường?

Chử Trầm nắm tay lái, chậm rãi nói: “Cậu muốn giữ lại, tôi đương nhiên không phản đối.”

Kỷ Tùy thản nhiên rút điện thoại ra, mở album, bấm xóa video, nghiêm túc nói: “Tôi và ba thứ đen tối cờ bạc, rượu chè, ma túy không đội trời chung.”

Chử Trầm khẽ nhướng mày, trong đôi mắt đen sâu thẳm dường như lóe lên một tia…

Tiếc nuối?

Kỷ Tùy còn chưa kịp nhìn kỹ xem trên khuôn mặt vốn luôn lạnh lùng kia có thực sự xuất hiện cảm xúc tiếc nuối hay không thì xe đã dừng lại.

Cậu nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, phát hiện trước mặt là căn biệt thự quen thuộc. Chử Trầm rất chu đáo, đưa cậu về tận nhà.

Nhà hai người vốn ở rất gần nhau, chỉ cách một căn biệt thự.

“Tôi về trước đây.” Kỷ Tùy nhét giấy đăng ký kết hôn vào túi, cởi dây an toàn, trước khi xuống xe còn nói với Chử Trầm: “Chuyện kết hôn mong cậu giữ bí mật, tôi không muốn có người thứ ba biết.”

Dù sao cuộc hôn nhân này cũng chẳng thể kéo dài được bao lâu.

Thay vì công khai rồi sau này ly hôn còn phải viện cớ giải thích, chẳng thà cứ giấu đi thì hơn.

Dù gì Chử Trầm cũng thích Tống Hoài An.

Làm sao có chuyện vì thất tình mà lập tức thoát khỏi mối tình đơn phương không kết quả để rồi bước vào một mối quan hệ mới được?

Còn về phần Kỷ Tùy thì…

Chính cậu cũng không rõ mình có cảm giác gì với Tống Hoài An nữa.

Chử Trầm khẽ mím môi, ngón tay đặt trên vô lăng siết chặt rồi lại buông lỏng.

“Biết rồi.”

Sau khi xuống xe, Kỷ Tùy cảm thấy toàn thân đau nhức.

Nhớ lại ba ngày qua Chử Trầm đã hành hạ mình ra sao, cơn tức nghẹn lại trong lồng ngực Kỷ Tùy, không có chỗ phát tiết.

Bây giờ cậu chẳng khác nào một công tử đào hoa lêu lổng bên ngoài mấy ngày mới chịu về nhà, trên người còn vương đầy dấu vết hoang dại.

Chỉ mong trong nhà không có ai, nếu không kiểu gì cũng bị hỏi tội.

Tiếc là ông trời chẳng thương cậu chút nào.

Vừa mở cửa ra đã thấy ông bố đang giận đùng đùng, còn bà mẹ kế thì ngồi bên cạnh chờ xem trò vui.

Hai người ngồi trên ghế sô pha trong phòng khách.

Sắc mặt cả hai người bọn họ trông chẳng mấy thân thiện, đặc biệt là gã cha cặn bã của Kỷ Tùy – Kỷ Minh, bộ dạng như thể sắp bùng nổ mà mắng người.

Kỷ Tùy chẳng buồn giao tiếp với người đàn ông cặn bã và bà mẹ kế kia, mặt không biểu cảm dời ánh mắt đi, sải bước định về phòng. Nhưng cậu vừa đến chân cầu thang đã bị một tiếng quát giận dữ chặn lại.

“Mày đứng lại cho tao!”

Kỷ Tùy không dừng bước.

Chân cậu vừa đặt lên bậc thang đầu tiên, Kỷ Minh đã bật dậy, chỉ tay vào cậu mà hét lớn: “Thằng nhãi hỗn xược kia, tao bảo mày đứng lại, nghe rõ chưa?”

“Cả ngày ăn chơi lêu lỏng bên ngoài không chịu về nhà, không biết mày la cà ở những chỗ nào nữa! Về đến nhà gặp người lớn cũng chẳng biết lên tiếng chào hỏi, một chút phép tắc cũng không có, chẳng ai dạy mày như thế hả?”

Kỷ Tùy dừng bước, xoay người nhìn về phía sô pha trong phòng khách, khóe môi nhếch lên một đường cong châm chọc. “Xin lỗi, mẹ tôi mất sớm, nên chẳng ai dạy tôi cả.”

Kỷ Minh tức đến phát run: “Mày!”

Bên cạnh, người phụ nữ xinh đẹp yêu kiều – Tô Mẫn – cũng đứng dậy, vươn tay đỡ lấy Kỷ Minh, động tác nhẹ nhàng, từ tốn vỗ về lồng ngực đang phập phồng vì tức giận của ông ta.

“Anh đừng giận, không phải Tùy Nhi đã về rồi sao?”

Sau đó, bà ta quay sang Kỷ Tùy, giọng điệu mềm mỏng: “Tùy Nhi à, đừng chấp nhặt với ba con. Suốt ba ngày nay con không về nhà, ông ấy cũng chỉ vì lo lắng cho con nên mới thế thôi.”

Kỷ Tùy cười khẩy: “Lo lắng?”

Đôi mắt dài hẹp khẽ nhướng lên, trong lời nói lộ ra sự chán ghét: “Lúc tôi còn nhỏ, khi tôi mất tích cả một tuần ông ta cũng chẳng buồn lo lắng, bây giờ tôi 24 tuổi, đi vắng ba ngày lại khiến ông ta sốt ruột đến mức này? Đừng có giở trò đánh vào tình cảm mà khiến tôi buồn nôn nữa!”

Hồi ức lạnh lẽo ùa về, từng chút từng chút lan tràn trong tim.

Năm đó, cậu mới học lớp ba, bị bọn buôn người bắt cóc, mất tích suốt một tuần. Kỷ Minh chẳng hề có chút phản ứng nào, thậm chí còn chưa từng nghĩ đến chuyện đi tìm cậu.

Nếu không nhờ có người cứu giúp, có lẽ mạng sống của cậu đã kết thúc từ năm 9 tuổi.

Lúc đó, khi cảnh sát giải cứu cậu và gọi điện cho Kỷ Minh, thái độ của ông ta qua loa đến mức khiến người ta lạnh lòng.

“Kỷ Tinh Thần? Đúng là nó không về nhà một tuần nay rồi.”

“Nó lại nghịch ngợm gây chuyện ở đâu nữa à? Xin lỗi đã làm phiền các anh cảnh sát. Tôi sẽ bảo trợ lý đến đón nó sau, giờ tôi còn có cuộc họp, cúp máy đây.”

Kỷ Tùy vẫn nhớ như in, ngày cậu thoát chết trở về nhà, vừa đứng trước cửa đã thấy Kỷ Minh – người vừa nói bận họp – đang ôm Tô Mẫn cùng một cậu bé tầm tuổi cậu, cả ba trông như một gia đình hạnh phúc.

Hóa ra, người cha mà cậu từng ngưỡng mộ, từng coi như cả bầu trời, đã sớm ngoại tình bên ngoài, có một gia đình mới.

Mẹ cậu vừa mất chưa tròn một năm, Kỷ Minh đã vội vàng đón bọn họ về nhà.

Cả đứa em trai kém cậu vài tuổi kia cũng thế.

Với Kỷ Tùy mà nói, cái gọi là tình thân đã tan thành mây khói từ năm cậu tám tuổi – năm mẹ cậu qua đời.

Không còn gì để níu giữ nữa.

Kỷ Minh cau mày, giọng điệu sắc bén, mang theo sự ép buộc: “Tao là ba mày! Chuyện đó đã qua nhiều năm rồi, có đáng để mày lúc nào cũng khắc ghi trong lòng không?”

Tô Mẫn vươn tay nhẹ nhàng vỗ lên cánh tay hắn, khẽ lắc đầu ra hiệu đừng nhắc đến chuyện cũ.

Kỷ Minh cau mày: “Bà đừng bênh nó nữa!”

Từng cử động nhỏ này đều không thoát khỏi mắt Kỷ Tùy.

Cậu cười lạnh, ngước mắt nhìn Tô Mẫn, giọng nói điềm nhiên nhưng đầy ác ý: “Đừng có diễn cảnh người lớn yêu thương con cháu trước mặt tôi, tôi không bao giờ tin mấy trò đó đâu. Dù sao bà với Kỷ Minh cũng cùng một giuộc cả thôi.”

Sắc mặt Tô Mẫn thoáng hiện vẻ khó chịu.

Trước đây, Kỷ Tùy từng nghĩ bà ta là người dịu dàng, hiền thục nên chẳng buồn so đo.

Mãi sau này cậu mới phát hiện, tất cả những gì bà ta làm chỉ vì lợi ích của bản thân.

Bao nhiêu năm nay, quan hệ giữa cậu và Kỷ Minh càng ngày càng tệ, trong đó có không ít công lao của Tô Mẫn.

Bà ta luôn giả vờ làm một người mẹ kế rộng lượng và cưng chiều con riêng của chồng nhưng sau lưng lại ngấm ngầm thổi gió châm dầu, khiến quan hệ giữa cậu và Kỷ Minh ngày càng rạn nứt.

Ngay cả lần cậu mất tích năm đó, cũng là do Tô Mẫn cố tình ám chỉ rằng Kỷ Tùy ham chơi, đi đến nhà bạn rồi không chịu về, khiến Kỷ Minh tiếp nhận thông tin sai lệch.

Năm xưa, khi mẹ Kỷ Tùy còn sống, bà từng rất yêu thích Tô Mẫn – một nhà thiết kế trang sức đầy tài năng. Hai người gặp gỡ đã như tri kỷ, thường xuyên cùng nhau dự tiệc, còn mời nhau về nhà làm khách.

Kết quả thì sao?

Tô Mẫn vì quyền thế mà quyến rũ Kỷ Minh.

Cả hai là hạng người gì, không cần nói cũng biết.

Kỷ Minh cố nén cơn giận, trầm giọng quát mắng Kỷ Tùy: “Đủ rồi! Mày lúc nào cũng làm cho cái nhà này gà bay chó sủa! Chẳng ai nợ nần gì mày cả! Dù gì Tô Mẫn cũng là người thân của mày, không gọi là mẹ thì ít nhất cũng phải tôn trọng mà gọi một tiếng dì đi chứ!”

Kỷ Tùy cười khẩy: “Nằm mơ cũng đừng có thấy đẹp đến thế!”

Kỷ Minh bị chọc tức đến mức muốn động tay, nhưng cuối cùng vẫn phải kiềm chế vì Kỷ Tinh Vũ vừa tan học về.

Kỷ Tinh Vũ là một Alpha, cao to vạm vỡ, mới 19 tuổi mà đã gần chạm ngưỡng 1m90. Ngũ quan của hắn ta có ba phần tương tự Kỷ Tùy.

Kỷ Tinh Vũ bước từ ngoài vào, trên tay còn ôm một quả bóng rổ.

Sau khi gọi một tiếng “ba mẹ”, hắn quay sang Kỷ Tùy, hơi do dự rồi cũng gọi một tiếng “anh hai”.

Kỷ Tùy chẳng buồn đáp lại.

Cậu sẽ không để mấy chuyện vặt vãnh trong nhà ảnh hưởng đến tâm trạng mình.

Bây giờ cậu chỉ muốn về phòng tắm rửa.

Toàn thân đều ám mùi cỏ hương bài, thật sự là vô cùng khó chịu.

“Nếu không còn gì nữa, tôi lên phòng trước.”

Kỷ Minh lại quát: “Đứng lại đó!”

Kỷ Tùy cau mày quay đầu lại.

Cậu lộ rõ vẻ mất kiên nhẫn với hai chữ này.

Kỷ Minh cố kìm nén cơn giận, giọng điệu cứng rắn và áp đặt: “Năm nay mày cũng đã 26 tuổi, đến lúc phải lập gia đình rồi. Dì Tô của cậu mấy ngày nay đã để mắt đến một số Omega phù hợp trong giới, đến lúc đó mày đi xem mắt…”

Kỷ Tùy cắt ngang lời hắn: “Thứ nhất, tôi còn ba tháng nữa mới tròn 24 tuổi. Thứ hai, tôi không có quyền lựa chọn người khác. Cuối cùng, nếu ông thích mấy Omega đó thì chi bằng tự mình đi xem mắt đi? Dù sao thì bên ngoài ông cũng có tiểu tam, tiểu tứ, tiểu ngũ rồi, thêm tiểu lục, tiểu thất cũng chẳng sao cả.”

Nói rồi, cậu liếc sang gương mặt tái mét của Tô Mẫn, cười mà như không cười: “Bà nói xem, có phải không?”

 

Hết 4.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page