1
03/04/2025
2
03/04/2025
3
03/04/2025
4
03/04/2025
5
04/04/2025
6
04/04/2025
7
04/04/2025
8
05/04/2025
9
05/04/2025
10
06/04/2025
11
06/04/2025
12
07/04/2025
13
07/04/2025
14
09/04/2025
15
09/04/2025
16
10/04/2025
17
10/04/2025
18
11/04/2025
19
11/04/2025
20
13/04/2025
21
13/04/2025
22
14/04/2025
23
14/04/2025
24
15/04/2025
25
15/04/2025
26
15/04/2025
27
16/04/2025
28
16/04/2025
29
16/04/2025
Kỷ Tùy nói: “Không sao, dù quá khứ thế nào thì ít nhất kết quả vẫn không thay đổi.”
Chỉ là sẽ có chút tiếc nuối vì quãng thời gian tuổi trẻ đã qua không thể ở bên người ấy một cách trọn vẹn.
Con người luôn có xu hướng hối hận sau khi mọi chuyện kết thúc, tưởng tượng về một khả năng khác.
Tống Hoài An ngượng ngùng gật đầu: “Cậu nói đúng.”
Kỷ Tùy đang có chuyện giấu trong lòng nên tốc độ ăn nhanh hơn hẳn.
Đợi đến khi cậu đặt dao nĩa xuống, hai người còn lại cũng gần như ăn xong.
“Tôi phải về công ty làm việc đây.” Tống Hoài An gấp khăn ăn lại gọn gàng đặt lên bàn, rồi nói: “Kỷ Tùy, lát nữa để A Trầm đưa cậu về nhé?”
Kỷ Tùy từ chối ngay: “Không cần đâu, tôi gọi xe là được.”
Cậu không muốn nợ Chử Trầm một ân tình.
Lại càng không muốn ở riêng với hắn.
Tống Hoài An cũng không ép, để Kỷ Tùy tự quyết định.
Ba người cùng rời khỏi nhà hàng.
Bữa ăn này không hề “kịch tính” như Kỷ Tùy tưởng tượng, thật hiếm khi “tình địch cũ,” “kẻ thù không đội trời chung” và “người từng thầm thích” có thể ngồi cùng bàn ăn uống hòa bình như vậy.
Đặc biệt là cậu và Chử Trầm.
Từ sau cấp hai, hai người ngoài việc đối đầu nhau ra thì chẳng có bất kỳ mối liên hệ nào khác.
Không biết có phải do bị Enigma đánh dấu hay không, nhưng Kỷ Tùy cảm thấy khi đối mặt với Chử Trầm, cậu không còn phản cảm hay muốn tránh xa như trước nữa.
Hoặc cũng có thể do những lời nói của Tống Hoài An hôm nay khiến cậu suy nghĩ nhiều hơn.
Vừa bước ra cửa, Tống Hoài An giơ tay vẫy về phía ven đường bên phải, rồi quay lại nói với Kỷ Tùy và Chử Trầm: “Bạn trai tôi đến đón rồi.”
Kỷ Tùy nhìn theo hướng tay cậu ta chỉ, thấy một chiếc xe việt dã đậu bên đường.
Bên cạnh xe là một người đàn ông chải tóc ngược về phía sau, đeo kính râm, khí chất vừa hoang dã vừa mạnh mẽ, trông không dễ đối phó chút nào.
Tống Hoài An mỉm cười: “Hai cậu cũng mau tìm một nửa của mình đi.”
“Có người bên cạnh, đôi khi sẽ khiến cuộc sống bớt cô đơn hơn đấy!”
Rõ ràng cả Kỷ Tùy và Chử Trầm đều là những Alpha cấp cao trong mắt người khác, vốn dĩ sinh ra để đánh dấu Omega.
Nhưng Tống Hoài An không trực tiếp bảo họ tìm một Omega, mà lại dùng từ “đối tượng” để thay thế.
Cộng thêm nụ cười đầy ẩn ý đó, Kỷ Tùy bỗng dưng có chút chột dạ.
Không nhịn được mà suy đoán liệu đối phương có biết chuyện cậu và Chử Trầm đã đăng ký kết hôn không.
Tống Hoài An giơ tay vẫy: “Tôi đi trước nhé.”
Dứt lời, sau khi chào tạm biệt hai người, cậu ta liền đi về phía người đàn ông đứng bên chiếc xe việt dã.
Khi cả hai đứng cạnh nhau, có thể thấy rõ ràng sự chênh lệch chiều cao.
Bạn trai của Tống Hoài An, thoạt nhìn, không giống một Beta bình thường chút nào.
Ngược lại, trông càng giống một Alpha hơn.
Hơn nữa, ngay từ đầu Kỷ Tùy đã nhận thấy, từ khi người đàn ông kia xuất hiện, pheromone mùi hoa hồng của Tống Hoài An trở nên ngọt ngào hơn, bao quanh họ là một mùi hương khác thoang thoảng, lúc đậm lúc nhạt – mùi rượu vang đỏ mạnh mẽ.
Người đàn ông vòng tay ôm eo Tống Hoài An, ga lăng mở cửa ghế phụ cho cậu ta, sau đó còn cúi người vào trong xe giúp thắt dây an toàn.
Như chợt nghĩ đến điều gì đó, Kỷ Tùy nghiêng đầu nhìn Chử Trầm, người vẫn đang đứng trên bậc thềm bên cạnh cậu.
Cậu lên tiếng hỏi thẳng: “Bạn trai của Tống Hoài An thực sự là Beta à?”
Chử Trầm nhìn theo bóng chiếc xe việt dã rời đi, chậm rãi nói: “Trên giấy tờ thì đúng là Beta.”
Kỷ Tùy cau mày: “Có khả năng phân hóa lần hai không?”
“Ví dụ như, biến thành Alpha?”
Beta vốn không có pheromone, cũng không thể đánh dấu Omega.
Nhưng cậu lại ngửi thấy trên người Tống Hoài An có chút pheromone của Alpha.
Chử Trầm nghiêng đầu nhìn Kỷ Tùy: “Có.”
Kỷ Tùy chợt nghĩ đến một chuyện.
Hắn dường như cũng vì phân hóa lần hai mà trở thành Enigma.
Điều này có nghĩa là, có lẽ bạn trai của Tống Hoài An không đơn giản chỉ là một Beta.
Cậu lại hỏi: “Cậu đã nói với Tống Hoài An chuyện chúng ta đăng ký kết hôn chưa?”
Đôi mắt đen thẳm của Chử Trầm nhìn chằm chằm Kỷ Tùy: “Nếu cậu muốn, tôi có thể nhắn tin báo cho cậu ta ngay bây giờ.”
Kỷ Tùy: “…”
Cậu đâu có ý đó.
Thái độ của Chử Trầm dường như hoàn toàn không bận tâm đến chuyện để Tống Hoài An biết việc họ đã kết hôn.
Nghĩ đến câu nói trước bữa ăn của đối phương rằng hắn chưa từng có tình cảm với Tống Hoài An, lòng Kỷ Tùy bỗng dưng có chút dao động. Cậu theo bản năng muốn phủ nhận: “Tôi không…”
Lời còn chưa dứt, Chử Trầm đã ngắt lời: “Cần chụp ảnh giấy kết hôn không?”
Tuy rằng chuyện hai người xảy ra quan hệ, tám mươi phần trăm lỗi thuộc về Kỷ Tùy.
Nhưng nếu bỏ qua lỗi của cậu, không cần bàn đến mà lùi một bước mà nói, chẳng phải toàn bộ sự việc này đều là do Chử Trầm gây ra hay sao?
Kỷ Tùy thẳng thừng đáp: “Không cần.”
“Tôi chỉ hy vọng cậu giữ kín bí mật này.”
Chử Trầm không nói gì.
Kỷ Tùy cũng không định đứng trên bậc thềm tán gẫu với hắn.
Dù sao giữa hai người cũng chẳng có chủ đề gì để nói.
Ngay lúc cậu vừa nhấc chân định rời đi, cánh tay bất ngờ bị ai đó kéo lại từ phía sau.
Kỷ Tùy nghiêng đầu, ánh mắt lướt qua bàn tay thon dài đang nắm lấy cổ tay mình, rồi ngước mắt nhìn lên: “Cậu giữ tôi lại làm gì?”
Chử Trầm nói: “Tôi đưa cậu về.”
Kỷ Tùy từ chối: “Không cần, tôi tự gọi xe được.”
Dứt lời, Chử Trầm vẫn không buông tay, thái độ kiên quyết thấy rõ.
Hai người đứng yên trên bậc thềm, như rơi vào bế tắc.
Kỷ Tùy biết Chử Trầm từ nhỏ đã được dạy dỗ nghiêm khắc, là kiểu người có nguyên tắc rất mạnh mẽ.
Có lẽ nếu chuyện này xảy ra với bất kỳ ai khác, hắn cũng sẽ chọn cách chịu trách nhiệm bằng một cuộc hôn nhân.
Kỷ Tùy nhướn mày, không mấy bận tâm: “Chúng ta chẳng qua chỉ là ngủ với nhau thôi.”
“Cậu không cần phải chịu trách nhiệm.”
Ý cậu là chuyện này không cần làm lớn đến mức đó.
Nói xong, Kỷ Tùy lại buông thêm hai câu: “Cậu làm cũng không tệ, tôi thấy khá thích.”
“Nếu cậu nhất định phải bồi thường cho tôi, vậy thì lần sau để tôi ở trên đi.”
Hàng chân mày sắc lạnh của Chử Trầm thoáng nhíu lại, rồi nhanh chóng khôi phục như cũ. Hắn chẳng buồn đáp lại những lời lả lơi của Kỷ Tùy, chỉ buông tay, nói: “Tôi có chuyện muốn bàn với cậu.”
Kỷ Tùy còn chưa kịp từ chối, đã nghe đối phương bổ sung thêm: “Là về ký hiệu và kỳ mẫn cảm.”
Nghe vậy, ánh mắt Kỷ Tùy dừng trên người Chử Trầm.
Đôi con ngươi đen láy của đối phương tựa như hắc mã não, vừa lạnh lẽo vừa chân thành.
Suy nghĩ giây lát, cậu gật đầu đồng ý.
Cúi đầu nhìn cổ tay vừa bị siết chặt, khóe mắt hơi nhướng lên, lộ ra vẻ lười nhác mà tùy tiện.
“Được thôi.”
“Nhưng trước tiên, buông tay tôi ra.”
Nghe vậy, Chử Trầm thả lỏng tay.
Dù Kỷ Tùy chẳng hề muốn ở cùng một không gian với hắn nhưng cuối cùng vẫn đút tay vào túi, theo hắn đi về phía bãi đỗ xe.
Lên ghế phụ, một cảm giác kỳ lạ lập tức ập đến.
Chiếc xe vô cùng quen thuộc, hai người lại vô cùng hiểu rõ đối phương.
Ngay cả con đường cũng thân quen đến lạ, bánh xe dần lăn trên khung cảnh đã được khắc sâu trong trí nhớ tự bao giờ.
Mọi thứ dường như quay trở lại ngày cậu bị đưa về nhà sau ba ngày chìm đắm trong sóng tình rồi đăng ký kết hôn.
Bạn phải đăng nhập để gửi bình luận.
You cannot copy content of this page
kratos01
Nàng yêu có số ID 5966 liên hệ với ad gấp để hỗ trợ nạp pha lê nghen, ID của nàng thiếu email nên chưa thể nạp pha lê, nàng liên lạc gấp nhaaaaaaa Nàng yêu Nguyen Doan Phuong Duyen liên lạc ad để bổ sung số ID chứ hiện ck không ghi số ID nên chưa nạp pha lê được nè. Các nàng yêu chuyển khoản ghi số ID vào giúp admin nhé, và đăng ký phải có email, nếu không thì ad không nạp được pha lê đâu ạ. Chúc các nàng đọc truyện vui vẻ <3
2 tháng