Trời Ơi! Chàng Alpha Đã Chiếm Trọn Trái Tim Enigma Lạnh Lùng Bậc Nhất Rồi Kìa!

3

Chương trước

Chương sau

Kỷ Tùy đưa tay định đẩy Chử Trầm ra, nhưng giây tiếp theo, cổ tay cậu bị hắn siết chặt.

“Buông tôi ra…!”

Còn chưa kịp giãy giụa, khuôn mặt lạnh lùng của hắn đã áp sát lại.

“Cốc cốc cốc.”

Nhân viên khách sạn cầm thuốc ức chế, đứng trước cửa phòng A888, nhẹ nhàng gõ cửa.

Chờ mãi không thấy ai ra mở.

Cô ghé sát vào cửa, cao giọng gọi: “Ngài Kỷ, tôi mang thuốc ức chế đến cho ngài.”

Không ai trả lời.

Chẳng lẽ ngủ rồi?

Lại đợi thêm năm phút, vẫn không có động tĩnh.

Nhân viên khách sạn đành quay người rời đi nhưng vừa xoay người thì một tiếng rên đau đớn rất nhỏ truyền ra từ bên trong.

.

Trong phòng A888.

Trên mặt Chử Trầm có thêm một vết bầm, là do bị Kỷ Tùy đấm thẳng vào.

“Buông tôi ra!”

“Tôi không phải Tống Hoài An, cậu nhận nhầm người rồi.”

Kỷ Tùy vốn đã hơi say, đầu óc không đủ tỉnh táo.

Dưới sự tấn công mạnh mẽ của pheromone Enigma, có thể giữ được một chút thần trí đã là rất kiên cường.

Đáng tiếc, Chử Trầm hoàn toàn phớt lờ những lời này, chỉ cất giọng trầm khàn, nhẹ nhàng gọi: “Tinh Thần…”

Đồng tử Kỷ Tùy đột nhiên co rút, những ký ức đã qua tua chậm trong đầu như một bộ phim, cho đến khi cằm cậu đau nhói, cậu mới hoàn hồn lại.

Kỷ Tùy ngửa đầu, hai tay chống lên vai người trước mặt, thở gấp, nghiến răng nói: “Chử Trầm, cậu nhớ cho kỹ, dù có chuyện gì xảy ra, người chiếm lợi cũng phải là tôi.”

“Biết chưa hả?”

“……Ưm.”

Kỷ Tùy có chút hối hận.

Sớm biết thế này đã không giải phóng pheromone khiêu khích hắn.

Cậu và Chử Trầm đối đầu nhiều năm như vậy, không ngờ có một ngày, khi cả hai đều không tỉnh táo, những gì hắn đem đến cho cậu lại là…

.

Ba ngày sau, kỳ mẫn cảm mới kết thúc.

Trong phòng suite khách sạn.

Kỷ Tùy nằm nhìn chằm chằm trần nhà gần mười mấy phút mới miễn cưỡng chấp nhận sự thật rằng cậu đã ngủ với Chử Trầm.

Kỳ mẫn cảm của Enigma thường kéo dài từ hai đến ba ngày. Trong khoảng thời gian này, họ sẽ để lại dấu vết và pheromone độc quyền trên người bạn đời Alpha hoặc Omega của mình.

Toàn bộ ý thức đều mơ hồ hỗn loạn. Một Alpha trong kỳ mẫn cảm gần như không thể giữ được sự tỉnh táo, mà dưới dấu ấn của Enigma, sự ỷ lại vào đối phương sẽ càng sâu sắc hơn.

Ba ngày ba đêm, tất cả thể lực đều nhờ vào dung dịch dinh dưỡng mà duy trì.

Từng khoảnh khắc trong ba ngày ấy không ngừng tua đi tua lại trong đầu Kỷ Tùy.

Mỗi một hình ảnh, mỗi một câu nói đều rõ ràng đến mức như vừa mới xảy ra.

Muốn quên cũng không được.

Cậu chỉ có thể lặng lẽ kéo chăn trùm lên mặt, buông một câu tiếng Trung tao nhã.

“Mẹ nó chứ…”

“Đúng là muốn chết mà!”

Chử Trầm trong chuyện giường chiếu cũng giống hệt tính cách của hắn.

Trầm ổn, kiềm chế, ít nói nhưng lại cực kỳ quan tâm đến đối phương.

Những câu nói nhiều nhất trong ba ngày ấy là “Còn khó chịu không?” hoặc “Có cần dừng lại không?”

Câu đầu tiên mang sự dịu dàng của một quý ông nhưng câu sau đúng là lời dối trá trắng trợn.

Cũng bởi vì hình ảnh quá đẹp nên Kỷ Tùy không dám nhớ lại.

“Bíp…”

Có người quẹt thẻ phòng bước vào.

Chử Trầm mặc bộ vest may đo cao cấp, dáng người cao ráo, sải bước từ cửa đến mép giường. Ánh mắt hắn dừng lại trên cái ụ nhô lên giữa chăn.

“Tỉnh rồi thì dậy ăn đi.”

“Ba ngày qua toàn tiêm dung dịch dinh dưỡng, không ăn gì lâu sẽ hại dạ dày.”

Hai tay Kỷ Tùy nắm chặt mép chăn, đột ngột hất ra, để lộ gương mặt tinh xảo đã được dưỡng ẩm đầy đủ, khóe môi nhếch lên vẻ giễu cợt: “Hại dạ dày thì trách ai? Nếu không phải tại cậu…”

Nghĩ đến lỗi lầm mình đã gây ra, cậu đành nuốt nốt câu sau vào bụng.

Ban đầu, Chử Trầm chỉ là uống say, lại thêm sắp phân hóa lần hai nên phản ứng mới có phần chậm chạp.

Thông thường, trường hợp này chỉ cần tiêm thuốc ức chế rồi ngủ một giấc là hôm sau sẽ ổn.

Ai ngờ Kỷ Tùy lại giải phóng pheromone, chẳng khác nào đổ thêm dầu vào đống lửa sắp cháy, khiến cánh rừng vốn chỉ đang âm ỉ bùng lên thành một trận hỏa hoạn dữ dội.

Đến mức cuối cùng, cậu phải lấy chính mình ra để dập tắt ngọn lửa hoang đường ấy.

Đần thối vãi luôn!

Chuyện này chỉ có thể nói cậu xui xẻo.

Kỷ Tùy chuyển chủ đề: “Sao cậu chưa từng nhắc đến việc bản thân là là Enigma? Hồ sơ ghi rõ ràng cậu vẫn là Alpha mà.”

Chử Trầm hơi nâng mắt: “Vừa mới phân hóa lần hai.”

Rồi như thể muốn che giấu gì đó, hắn bổ sung thêm một câu: “Pheromone chưa ổn định lắm.”

Bảo sao.

Chử Trầm ngày thường lạnh lùng, trông có vẻ rất tự chủ, ngay cả khi có một Omega cấp cao phát tình bên cạnh cũng có thể thản nhiên rời đi hoặc tiêm thuốc ức chế.

Dựa theo tính cách của hắn, làm sao có thể phạm phải sai lầm mang tính nguyên tắc như tối qua?

Nghĩ đến việc Chử Trầm phân hóa thành Enigma, Kỷ Tùy bỗng dưng cảm thấy khó chịu.

Dựa vào đâu mà cậu vẫn chỉ là một Alpha vậy chứ?

Kỷ Tùy chợt nhớ lại bài sinh lý học về việc Enigma có thể đánh dấu Alpha, bừng tỉnh hỏi: “Cậu không đánh dấu tôi đấy chứ?”

Chử Trầm im lặng vài giây lát rồi đáp: “Tôi sẽ chịu trách nhiệm với cậu.”

Kỷ Tùy lập tức xù lông: “Cậu đánh dấu vĩnh viên lên người tôi rồi hả?”

Trước khi Kỷ Tùy kịp bùng nổ, Chử Trầm đã bình tĩnh nói: “Không có.”

Cơn giận của Kỷ Tùy còn chưa kịp nguôi thì đã nghe đối phương chậm rãi bổ sung: “Chỉ là trong ba ngày qua, gần như chúng ta chưa từng dừng lại. Dù không đánh dấu hoàn toàn nhưng pheromone của Enigma vẫn sẽ cưỡng chế để lại dấu vết không thể xóa bỏ trong thời gian ngắn. Trong vòng một năm tới, cậu không thể sử dụng thuốc ức chế, và sẽ cần tôi bên cạnh.”

Kỷ Tùy: “……”

Cổng thành đã thất thủ một cách triệt để.

Cậu nghiến răng, hỏi ngược lại: “Vậy giờ phải làm sao?”

Chử Trầm thản nhiên tiếp lời: “Không kết hôn thì khó giải quyết đấy!”

Kỷ Tùy trợn tròn mắt, như thể không thể tin nổi mà thốt lên một âm tiết đơn giản, đầy bối rối:

“Hả?”

Sau đó cậu chống eo đau nhức ngồi dậy, giơ ngón tay trỏ chỉ vào Chử Trầm rồi lại chỉ vào mình: “Ý cậu là… chúng ta kết hôn?”

“Đúng.”

Kỷ Tùy mặt không cảm xúc bật cười lạnh: “Không đời nào.”

“Tôi thấy đầu óc cậu có vấn đề đấy!”

“Từ lúc 5 tuổi cậu giành đồ chơi của tôi, chúng ta đã kết thù. Tính ra thì đến giờ cũng đã 20 năm rồi…”

Chử Trầm khẽ cau mày: “Đồ chơi? Cậu đang nói về vụ cá cược mà cậu thua à?”

Kỷ Tùy: “…”

Trí nhớ của trẻ con đúng là khó hiểu thật.

Rõ ràng cậu nhớ là Chử Trầm đã giành lấy nó, thế mà cậu lại quên sạch chuyện trước đó có đặt cược.

Chử Trầm nói tiếp: “Hơn nữa, tôi chưa bao giờ biết giữa chúng ta có thù oán.”

Kỷ Tùy lập tức cạn lời: “Cậu tưởng trước chữ ‘ghét’ tôi còn viết thêm chữ ‘không’ à?”

Chử Trầm im lặng một lúc, rồi cất giọng đều đều: “Vậy lý do cậu từ chối là vì sợ tôi…”

Kỷ Tùy như con mèo bị giẫm đuôi, lập tức hét lên: “Ai sợ chứ? Kết hôn! Bây giờ đi lấy giấy kết hôn ngay lập tức!”

Chử Trầm kìm nén ý cười bên khóe môi: “Được.”

.

Khi cầm tờ giấy chứng nhận kết hôn còn nóng hổi trên tay, Kỷ Tùy bỗng cảm thấy vô cùng mơ hồ.

Cậu – mới 24 tuổi mà đã kết hôn sớm vậy sao?

Ba ngày trước còn cùng Chử Trầm thất tình uống rượu trong quán bar, kết quả bây giờ hai người đã ký giấy kết hôn.

Chẳng lẽ đây chính là truyền thuyết về việc lặng lẽ kết hôn rồi khiến mọi người phải trầm trồ kinh ngạc?

Không đúng.

Diễn biến này thực sự không ổn đâu!

Cậu nghi ngờ mình đã rơi vào bẫy mất rồi.

Kỷ Tùy lén liếc nhìn Chử Trầm đang ngồi ở ghế lái, không nhịn được mà tưởng tượng rằng cuộc hôn nhân này thực chất là một kế hoạch báo thù đã được sắp đặt từ lâu.

“Cất đi.” Chử Trầm mắt nhìn thẳng về phía trước, không hề liếc sang: “Đừng làm mất.”

Kỷ Tùy mỉm cười: “Tất nhiên là không mất rồi. Cái bàn nhà tôi bị gãy một chân, đang thiếu thứ để kê, quyển sổ nhỏ này khá hợp đấy!”

Nhìn phát là biết dùng để kê chân bàn.

Chử Trầm bật cười khẽ, giọng trầm thấp đầy mê hoặc.

Hắn thu lại nụ cười, nhanh chóng liếc qua gương chiếu hậu, thấy Kỷ Tùy đang cầm tờ giấy kết hôn nhìn chằm chằm như đang suy tư gì đó, liền nói: “Chuyện cậu vắng mặt ba ngày qua không cần lo, tôi đã dùng điện thoại của cậu để nhắn tin trả lời bạn bè cậu rồi.”

Kỷ Tùy đột nhiên cứng người lại, ngón tay siết chặt lấy tờ giấy kết hôn: “Cậu động vào điện thoại của tôi?”

“Xin lỗi.” Chử Trầm lịch sự đáp: “Trước khi dùng, tôi đã hỏi cậu rồi.”

Lúc đó cậu đang trong cơn sóng tình đầy nóng bỏng của kỳ mẫn cảm, Chử Trầm nói gì, làm gì cậu cũng đều gật đầu đồng ý, hoàn toàn không có ý thức để phản đối hay từ chối.

Nghĩ đến việc mình đã giấu điện thoại vào góc khuất để quay lén, cậu lập tức hỏi: “Thế cậu có thấy…”

Chử Trầm điềm nhiên đáp: “Cậu đang nói đến video của chúng ta?”

 

Hết 3.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page