Chương 2:
13/11/2024
Chương 3:
13/11/2024
Chương 4:
13/11/2024
Chương 1:
13/11/2024
Chương 5:
13/11/2024
Chương 6:
13/11/2024
Chương 7:
13/11/2024
Chương 8:
13/11/2024
Chương 9:
13/11/2024
Chương 10:
13/11/2024
Chương 21:
14/11/2024
Chương 20:
14/11/2024
Chương 19:
14/11/2024
Chương 18:
14/11/2024
Chương 17:
14/11/2024
Chương 16:
14/11/2024
Chương 15:
14/11/2024
Chương 14:
14/11/2024
Chương 13:
14/11/2024
Chương 12:
14/11/2024
Chương 11:
14/11/2024
Anh ta lại quên mất rằng, cô không có một gia đình nào khác để quay về, không có nơi nào để tâm sự.
“Tinh Nguyệt.”
Trong khi Đồng Tinh Nguyệt vẫn còn ngơ ngác, Mạc Thiệu Khiêm nhìn cô ta thật sâu:
“Rất lâu trước đây, em nói với anh rằng em và mẹ phải chịu đựng cô đơn, tủi nhục ở nhà họ Đồng, rằng Đồng Khiết đã đổ hết mọi tội lỗi về cái ch3’t của mẹ cô ấy lên em, nên cô ấy đã dựa vào thân phận tiểu thư để bắt nạt mẹ con em.”
“Giờ anh hỏi lại em một lần nữa, chuyện đó có thật không?”
Nếu điều đó là thật, làm sao Đồng Khiết lại không có nổi một căn phòng trong ngôi nhà này!
Lẽ ra anh ta phải nhận ra từ lâu rồi.
Cô ấy luôn chỉ có vẻ ngoài ngạo mạn, hống hách.
Thực ra, ngay cả khi gặp một con bướm bay vào nhà, cô cũng cẩn thận mở cửa sổ để thả nó ra.
Vậy làm sao có thể nhẫn tâm hay ác độc được.
“Thiệu Khiêm, là thật, em không nói dối. Đồng Khiết luôn bắt nạt em, không chỉ em mà còn cả mẹ em nữa. Thậm chí ngay cả anh, người mà em thích, cô ấy cũng muốn cướp đi, cô ấy…”
Càng cố giải thích, hành động của Đồng Tinh Nguyệt càng thể hiện rõ sự hoảng loạn của cô ta.
Mạc Thiệu Khiêm không muốn nghe thêm nữa, mà nhìn cô ta với ánh mắt thất vọng rồi quay người bỏ đi.
“Thiệu Khiêm, Thiệu Khiêm!”
Đồng Tinh Nguyệt vội đuổi theo, nhưng trước mắt đã không còn bóng dáng của Mạc Thiệu Khiêm nữa.
Mạc Thiệu Khiêm lái xe thật nhanh.
Đến chính anh ta cũng không hiểu vì sao mình lại tức giận đến vậy.
Là giận vì ngôi nhà của họ, nhà họ Mạc, nhà họ Đồng đều không tìm thấy Đồng Khiết, hay là giận chính mình đã ngu muội suốt bao năm qua.
Hoặc có lẽ, là cả hai.
Anh ta đạp ga đến mức tối đa, xe lao vun vút trên đường, không biết đã lái bao lâu, cuối cùng mới dừng lại bên vệ đường và gọi một cuộc điện thoại.
“Giúp tôi tìm một người.”
—
Giữa đêm khuya, Dung Trầm đang ngủ mơ màng thì bị tiếng chuông điện thoại của Mạc Thiệu Khiêm đánh thức, còn chưa tỉnh táo hẳn thì đã nghe câu nói đó.
Anh ta còn tưởng mình đang mơ.
Anh ta lấy điện thoại khỏi tai, nhìn lại đồng hồ, đang là nửa đêm.
“Giữa đêm thế này, cậu muốn tìm ai?”
Đầu dây bên kia im lặng một lúc lâu, rồi giọng khàn khàn vang lên:
“Đồng Khiết.”
“Gì cơ?”
Nghe đến đó, Dung Trầm bỗng tỉnh ngủ hoàn toàn.
“Tôi không nghe nhầm chứ? Cậu vừa nói gì? Cậu muốn tìm Đồng Khiết à?”
Mạc Thiệu Khiêm:
“Ừ.”
Anh ta muốn tìm Đồng Khiết.
Lần này đến lượt Dung Trầm bối rối:
“Cậu tìm cô ấy làm gì?”
Nếu anh ta nhớ không nhầm, người này mới đây còn nói rằng ly hôn là tốt, ly hôn rồi thì không còn chút dây dưa nào với cô ấy nữa cơ mà? Giờ lại vội vã đi tìm cô ấy.
Đầu dây bên kia lại im lặng, một lúc lâu sau mới đáp:
“Hôm nay tôi gặp Hứa Nguyệt, cô ấy nói với tôi rằng Đồng Khiết đã nhảy xuống biển tự s*át. Tôi phải tìm Đồng Khiết, để cô ấy… đừng bao giờ đùa như thế nữa, tôi sẽ không để ý đâu.”
“Cái gì? Hứa Nguyệt nói Đồng Khiết tự s*át sao?”
Dung Trầm định bật cười vì tưởng đây là một trò đùa quốc tế, nhưng giây sau anh ta chợt nhớ đến tính cách của Hứa Nguyệt, với cả tính cách của Đồng Khiết, không ai trong số họ là người sẽ lấy sinh mệnh ra đùa cợt.
Trong lòng anh ta bỗng dấy lên một linh cảm chẳng lành, nhưng anh ta nhanh chóng gạt nó đi.
“Được, tôi sẽ đi điều tra ngay!”
Dung Trầm không còn tâm trí để thăm dò suy nghĩ của Mạc Thiệu Khiêm, anh ta lập tức cúp máy.
Mạc Thiệu Khiêm tháo tai nghe xuống, không cử động.
Cả đêm trôi qua, anh ta ngồi trong xe, không hề chợp mắt.
Không biết bao lâu sau, khi trời tờ mờ sáng, điện thoại đột nhiên rung lên.
Là Dung Trầm.
Mạc Thiệu Khiêm lập tức nhấn nút nghe.
“Cô ấy ở đâu?”
Người vốn hay huyên náo như Dung Trầm lần này lại không trả lời ngay, đầu dây bên kia là một sự im lặng kéo dài.
Trái tim Mạc Thiệu Khiêm như chìm sâu dưới đáy biển, lênh đênh bất định.
Anh ta không chịu nổi sự tĩnh lặng ch3’t chóc này, mà lên tiếng lần nữa.
“Cô ấy ở đâu? Gửi địa chỉ cho tôi!”
“Thiệu Khiêm…”
Cuối cùng giọng nói của Dung Trầm vang lên qua tai nghe:
“Cậu phải chuẩn bị tâm lý.”
“Hứa Nguyệt không nói dối. Mấy ngày trước, ở Tây Hải có người nhảy xuống biển tự s*át, thi thể bị ngâm nước đến mức sưng phồng, cảnh sát tìm người thân để nhận diện thi thể.”
“Hai ngày trước, sau khi đối chiếu, không còn nghi ngờ gì nữa – đó là Đồng Khiết. Cảnh sát cũng đã khôi phục điện thoại của cô ấy, trong danh bạ chỉ còn duy nhất số của Hứa Nguyệt, vì vậy họ đã liên hệ cô ấy.”
“Hiện giờ Hứa Nguyệt đã nhận thi thể về và đang lặng lẽ lo liệu hậu sự.”
“Tôi đã kiểm tra ngày tháng, cô ấy nhảy xuống biển ngay ngày hôm sau khi ly hôn với cậu…”
Kế tiếp, giọng của Dung Trầm nghẹn lại, không nói tiếp được.
Đến lượt Mạc Thiệu Khiêm im lặng.
Sau khi đợi gần mười giây không thấy phản hồi, thậm chí gần như không nghe thấy cả hơi thở, Dung Trầm đang định nói thêm thì Mạc Thiệu Khiêm lên tiếng, trong giọng nói còn mang theo một chút ý cười.
“Ngay cả cậu cũng đồng lõa với họ để lừa tôi sao?”
“Dung Trầm, họ đã trả cậu bao nhiêu?”
Dung Trầm sững sờ trong hai giây, khó tin hét lên:
“Mạc Thiệu Khiêm, cậu điên rồi sao? Tôi với cậu lớn lên cùng nhau, cậu nghĩ tôi là loại người sẽ lấy chuyện này ra đùa giỡn à?!”
“Dung Trầm, tôi không tin một người như cô ta lại muốn tìm đến cái ch3’t.”
Mạc Thiệu Khiêm hừ lạnh một tiếng:
“Cô ta yêu tôi đến vậy, không tiếc mọi giá để giữ tôi bên cạnh suốt ba năm, lần này chắc chắn lại là một chiêu trò mới, tôi không tin cô ta sẽ tự s*át!”
“Tôi nói đều là sự thật!”
Dung Trầm nghiến răng:
“Cậu không tin thì thôi… Hừ, tôi khuyên cậu cũng không nghe, tùy cậu vậy!”
Anh ta cũng có tính cách của một đại thiếu gia, giữa đêm bị gọi dậy để làm việc, tốt bụng giúp điều tra tìm người, vậy mà Mạc Thiệu Khiêm lại chẳng cảm kích, còn nghĩ anh ta đã nhận lợi lộc của Đồng Khiết mà dựng chuyện lừa dối?!
Dung Trầm tức đến mức muốn cúp máy.
Tuy nhiên, trong thoáng chốc, không hiểu sao anh ta lại bổ sung thêm vài câu:
“Cậu thử nghĩ kỹ xem, dù trước đây cô ấy muốn thu hút sự chú ý của cậu, cố tình biến mất một thời gian để khiến cậu lo lắng, nhưng cô ấy chưa từng bịa chuyện gì liên quan đến cái ch3’t.”
“Đồng Khiết luôn kính trọng hai ông bà Mạc, cậu nghĩ cô ấy sẽ giả ch3’t để khiến người lớn đau lòng sao?”
“Hơn nữa, cảnh sát có thể kiểm tra dữ liệu DNA của thi thể! Nếu cậu vẫn cho rằng mọi thứ có thể là giả, cứ việc nhờ người khác điều tra tung tích của Đồng Khiết đi, sau cái ngày cô ấy nhảy xuống biển, cô ấy không hề có bất kỳ dấu vết nào.”
“Một người sống sờ sờ, dù có trốn đi, cũng phải có manh mối chứ? Tóm lại, sự thật là vậy, cậu tự lo liệu đi!”
Dung Trầm cúp máy, tiếng tút tút vang lên trong không gian.
Giả! Chắc chắn là giả!
Mạc Thiệu Khiêm hít thở nặng nề, vô thức siết chặt chiếc điện thoại trong lòng bàn tay.
Anh ta không kịp suy nghĩ, chỉ thoáng qua cảm giác hoang mang.
Anh ta chỉ muốn kéo Đồng Khiết ra khỏi cái góc nào đó mà cô ta đang trốn!
Mạc Thiệu Khiêm lập tức gọi cho trợ lý của mình, ra lệnh điều tra tung tích của Đồng Khiết.
Bạn phải đăng nhập để gửi bình luận.
You cannot copy content of this page
Mê truyện số một
Má nó tang truyện sủng , tác giả điên r hả bị điên r
3 tháng