Chương 2:
13/11/2024
Chương 3:
13/11/2024
Chương 4:
13/11/2024
Chương 1:
13/11/2024
Chương 5:
13/11/2024
Chương 6:
13/11/2024
Chương 7:
13/11/2024
Chương 8:
13/11/2024
Chương 9:
13/11/2024
Chương 10:
13/11/2024
Chương 21:
14/11/2024
Chương 20:
14/11/2024
Chương 19:
14/11/2024
Chương 18:
14/11/2024
Chương 17:
14/11/2024
Chương 16:
14/11/2024
Chương 15:
14/11/2024
Chương 14:
14/11/2024
Chương 13:
14/11/2024
Chương 12:
14/11/2024
Chương 11:
14/11/2024
Giữa tiếng kinh ngạc của đám người trong phòng, Mạc Thiệu Khiêm lạnh lùng nhặt lấy chai rượu trên bàn, hung hãn đập mạnh vào đầu kẻ vừa lên tiếng.
“Á!”
Trong chốc lát, khung cảnh trở nên hỗn loạn.
…
Cuối cùng, Dung Trầm lại phải đưa Mạc Thiệu Khiêm về bệnh viện.
Dù người bị thương nặng vì chai rượu không phải là anh ta, nhưng do dùng lực quá mạnh, một vài mảnh vỡ của chai rượu cũng găm vào lòng bàn tay anh ta.
Lúc này, anh ta vừa để y tá băng bó cho mình, vừa lạnh lùng chỉ đạo qua điện thoại.
“Ừ, chậm nhất là ngày mai.”
“Để tập đoàn La Thị phá sản!”
Ngay cả cô y tá cũng bị sự lạnh lẽo toát ra từ Mạc Thiệu Khiêm làm cho sợ hãi, cô ta rụt rè nhìn về phía Dung Trầm.
Dung Trầm trao cho cô ta ánh mắt ra hiệu có thể rời đi, rồi bước đến trước mặt Mạc Thiệu Khiêm, không sợ ch3’t mà hỏi:
“Thiệu Khiêm, nếu tôi không nhầm thì cậu đang đứng ra bảo vệ cho Đồng Khiết phải không?”
Mạc Thiệu Khiêm khựng lại, nhíu mày:
“Cậu nói gì?”
Dung Trầm càng không sợ mà tiếp tục:
“Chẳng lẽ cậu không nhận ra sao? Cậu chưa từng đánh nhau, nhưng vừa rồi, cái khí thế ấy thực sự khiến tôi phát sợ đấy.”
“Còn gì mà thù hận đến mức muốn người ta phá sản, không phải là đang đứng ra bảo vệ cho Đồng Khiết sao?”
“Đối với Đồng Tinh Nguyệt, cậu chưa bao giờ căng thẳng đến vậy, đúng không?”
Mạc Thiệu Khiêm nói lạnh lùng:
“Cậu nghĩ nhiều quá rồi.”
Dung Trầm định hỏi thêm, nhưng ánh mắt lạnh như băng của Mạc Thiệu Khiêm đã khiến anh ta phải ngậm miệng và bước ra ngoài.
Đúng lúc ấy, cửa phòng bất ngờ bị đẩy mạnh.
Đồng Tinh Nguyệt chạy vào với gương mặt lo lắng, lao thẳng đến bên Mạc Thiệu Khiêm.
“Thiệu Khiêm! Em nghe nói anh nhập viện, anh không sao chứ, có bị thương không?”
Mạc Thiệu Khiêm thu lại vẻ lạnh lùng, nói:
“Chỉ là vết thương nhỏ, không sao.”
“Thiệu Khiêm, sao anh lại đột ngột đánh nhau với người ta chứ, em lo lắm đó.”
Mạc Thiệu Khiêm hỏi lại:
“Khi anh bị mù, em cũng lo lắng như vậy sao?”
Đồng Tinh Nguyệt ngẩn người:
“Gì cơ?”
Sao đột nhiên Thiệu Khiêm lại nhắc đến chuyện này?
Đồng Tinh Nguyệt hoảng hốt, vội vàng giải thích:
“Tất nhiên là em lo lắng rồi! Thiệu Khiêm, em lo hơn ai hết, đã mấy lần em muốn đến thăm anh, nhưng đều bị Đồng Khiết ngăn cản. Anh biết mà! Cô ta luôn làm việc rất đê tiện.”
Mạc Thiệu Khiêm không nói thêm gì, ánh mắt anh ta chỉ dừng lại trên lòng bàn tay đang được băng bó.
Anh ta nhìn nó rất lâu, rất lâu.
Trên ngón áp út của anh ta, từng có một chiếc nhẫn.
Anh ta đã đeo nó suốt ba năm.
Ngày đầu tiên tháo ra, anh ta cảm thấy vô cùng nhẹ nhõm.
Đến ngày thứ ba, dấu vết của chiếc nhẫn dần mờ đi.
Đến ngày thứ năm, thỉnh thoảng anh ta bắt đầu liếc nhìn ngón tay trống rỗng ấy.
Đến ngày thứ bảy, anh ta nghĩ rằng mình đã phát điên.
Có những người, vẻ ngoài đáng ghét đến mức khi rời đi, lại khiến người khác đau đớn đến xé lòng.
Cứ như cả thế giới đều đang nhắc nhở anh ta, rằng Đồng Khiết đã yêu anh ta nhiều đến mức nào.
Nhưng anh ta không yêu cô.
Anh ta tự nhủ hết lần này đến lần khác rằng, anh ta không yêu cô.
Thế nhưng, tại sao trong lòng lại chẳng hề dễ chịu.
Lo sợ vết thương bị nhiễm trùng, để an toàn, Dung Trầm đề nghị anh ta ở lại bệnh viện một ngày, và Đồng Tinh Nguyệt cũng ngỏ ý muốn ở lại chăm sóc anh ta.
Nhưng anh ta không đồng ý, thay vào đó, anh ta rời đi một mình.
Anh ta không về nhà họ Mạc, cũng không đến công ty, mà quay về… nhà.
Ngôi nhà mà trước đây, mỗi ngày anh ta đều phải trở về trước 12 giờ đêm,.
Đẩy cửa bước vào, bên trong tối om, anh ta đưa tay bật công tắc đèn gần đó.
Chào đón anh ta chỉ là luồng không khí lạnh lẽo.
Căn nhà trống trải đến mức như thể chưa từng có ai ở đây.
Anh ta lục lọi một chút và nhận ra, cô ấy đã dọn dẹp rất triệt để, không để lại một thứ gì.
Anh ta không biết mình đang nghĩ gì, cũng không biết mình đang tìm kiếm điều gì.
Chỉ biết là, trước khi nhận ra, anh ta đã lật tung từng ngăn kéo, từng góc trong nhà.
Cuối cùng, anh ta tìm thấy một tờ giấy nhớ.
Đây là thứ mà Đồng Khiết không mang đi.
Trước đây, cô thường dùng loại giấy nhớ này, dán khắp các góc trong nhà để nhắc nhở anh ta nhớ ăn uống; nước ấm để ở đâu; trái cây đã được cắt sẵn; thuốc dạ dày cần uống bao nhiêu mỗi lần…
Anh ta nắm chặt tờ giấy nhớ, các đốt ngón tay trắng bệch, cuối cùng rút điện thoại ra, bấm gọi vào số của Đồng Khiết.
“Xin chào, số máy quý khách gọi hiện không thể kết nối, xin vui lòng gọi lại sau…”
Giọng nói tự động vang lên, khiến tim anh ta thoáng chùng xuống.
Cô ấy thực sự đã chặn số của mình!
Anh ta gọi thêm hai lần nữa, nhưng vẫn không thể kết nối.
Lúc này, anh ta bắt đầu lật lại danh bạ.
Và cũng đến lúc này, anh ta mới nhận ra rằng, trong danh bạ của mình… không có một người bạn nào của Đồng Khiết.
Ba năm qua, anh ta chưa bao giờ thực sự bước vào thế giới của cô.
Suy nghĩ một lúc lâu, anh ta gọi cho Dung Trầm, và rất nhanh, số của Hứa Nguyệt được gửi đến điện thoại anh ta.
Hứa Nguyệt – người duy nhất anh ta có thể nghĩ đến, là bạn của Đồng Khiết.
Cuộc gọi nhanh chóng được kết nối.
Vẻ mặt của Mạc Thiệu Khiêm vẫn lạnh lùng:
“Hứa Nguyệt, tôi là Mạc Thiệu Khiêm. Cô báo với Đồng Khiết, cô ấy còn để lại một số thứ ở chỗ tôi chưa mang đi. Bảo cô ấy lập tức liên lạc với tôi để lấy về đi.”
Đầu dây bên kia im lặng rất lâu, rồi mới có giọng nói bình tĩnh đến đáng sợ của Hứa Nguyệt vang lên:
“Là thứ gì?”
Mạc Thiệu Khiêm bỏ qua sự khác lạ đó, đáp:
“Giấy nhớ.”
Hứa Nguyệt lại im lặng lần nữa:
“Cô ấy không cần nữa, cũng chẳng dùng được nữa.”
Giọng anh ta trở nên lạnh lẽo hơn:
“Cô ấy không cần, nhưng cũng không thể để ở chỗ tôi. Báo với cô ấy, mai đến lấy đi.”
Hứa Nguyệt chỉ ậm ừ một tiếng rồi cúp máy.
Mạc Thiệu Khiêm nhíu mày, định gọi lại thì bất ngờ có một tin nhắn đến – là Hứa Nguyệt gửi, nội dung là thời gian và địa điểm hẹn gặp vào ngày mai.
Anh ta nhìn chằm chằm tin nhắn một lúc lâu, cảm giác khó chịu trong lòng cuối cùng cũng vơi đi phần nào, rồi ném điện thoại lên giường.
Ngày hôm sau, Mạc Thiệu Khiêm dậy rất sớm.
Anh ta tham gia các cuộc họp ở công ty cả buổi, nhưng khi gần đến giờ hẹn, lần đầu tiên anh ta tạm dừng cuộc họp.
Đôi tay anh ta vô thức đưa vào túi áo, chạm vào tờ giấy nhớ mà anh ta đã mang theo.
Khi đi ngang qua văn phòng tổng giám đốc, anh ta lại nghe thấy nhân viên trong phòng đang phấn khích bàn tán điều gì đó.
“Các cậu có biết không? Vụ người phụ nữ nhảy xuống biển mấy ngày trước, cảnh sát cuối cùng đã xác định được danh tính của cô ấy rồi!”
“Là ai vậy? Có phải là người chúng ta quen không mà cậu kích động thế?”
“Là người mà chúng ta quen đấy! Lúc tôi biết cũng sốc lắm, không ngờ lại là Đồng…”
Nếu là trước đây, chắc chắn anh ta sẽ trách mắng họ vì tội bàn tán trong khu vực làm việc, nhưng lúc này, anh ta không còn tâm trí để quan tâm nữa.
Anh ta không nghe hết câu, mà vội vàng rời khỏi văn phòng, bước vào thang máy riêng của tổng giám đốc.
Bạn phải đăng nhập để gửi bình luận.
You cannot copy content of this page
Mê truyện số một
Má nó tang truyện sủng , tác giả điên r hả bị điên r
3 tháng