Chương 2:
13/11/2024
Chương 3:
13/11/2024
Chương 4:
13/11/2024
Chương 1:
13/11/2024
Chương 5:
13/11/2024
Chương 6:
13/11/2024
Chương 7:
13/11/2024
Chương 8:
13/11/2024
Chương 9:
13/11/2024
Chương 10:
13/11/2024
Chương 21:
14/11/2024
Chương 20:
14/11/2024
Chương 19:
14/11/2024
Chương 18:
14/11/2024
Chương 17:
14/11/2024
Chương 16:
14/11/2024
Chương 15:
14/11/2024
Chương 14:
14/11/2024
Chương 13:
14/11/2024
Chương 12:
14/11/2024
Chương 11:
14/11/2024
“Haha, vừa nãy còn quỳ xuống trước mặt tôi cơ đấy!”
“Ngày nào cũng lẩm bẩm lải nhải, làm tôi không ngủ nổi! Đánh hắn đi!”
Mạc Thiệu Khiêm bị những cú đấm đá liên tục giáng xuống, đau đớn đến mức khó thở, cả người không còn mảnh da lành lặn, xương cốt gần như muốn gãy nát.
Đây là… đâu vậy?
Chẳng phải mình đang ở bờ biển sao?!
Đồng Khiết… Đồng Khiết đâu rồi?! Còn Nghiêm Thuần nữa, tại sao mình lại ở đây?
Những gì bọn họ nói… đều là thật sao?
Không!
Không thể nào, tất cả đều không phải sự thật!
Anh chắc chắn mình đã được tái sinh, có thể bù đắp lại tất cả, và Đồng Khiết vẫn còn đang chờ anh!
Đột nhiên, một sức mạnh to lớn bùng nổ trong anh, anh tung một cú đá mạnh khiến những kẻ đang đánh mình bị văng ra.
Dù là một tổng giám đốc văn phòng, cơ bụng anh vẫn rắn chắc, khỏe mạnh, anh nhanh chóng đánh gục tất cả những người xung quanh.
Không xa, một vài bệnh nhân khác cũng đang co ro trong góc, ánh mắt đờ đẫn vô hồn, nước dãi chảy dài.
Mạc Thiệu Khiêm thở hổn hển, anh túm chặt lấy một trong những kẻ bị anh đá bay, chất vấn:
“Đồng Khiết đâu? Các người đã giấu cô ấy ở đâu rồi?! Hả?”
Gã đó liếc nhìn những người xung quanh, nhổ một ngụm máu, cười khinh bỉ:
“Đồ thần kinh, vợ mày đã ch3’t từ lâu rồi! Mày quên rồi à? Cô ta đã nhảy xuống biển t*ự t*ử rồi!”
—
Làm sao có thể như thế này được?
Rốt cuộc đã sai ở chỗ nào?
Trong cơn mê man, Mạc Thiệu Khiêm lại thấy biển cả, bãi cát, và Đồng Khiết trong chiếc váy, bên cạnh là Nghiêm Thuần với gương mặt khó coi.
Anh như được ân xá, vội vàng ôm chặt Đồng Khiết vào lòng, ghé sát vào tai cô.
Người đàn ông vốn cứng cỏi mạnh mẽ, lúc này nước mắt giàn giụa, nức nở:
“Đồng Khiết, Đồng Khiết, Đồng Khiết…”
“Đừng đi, em hãy bình an, anh sẽ không cầu xin em tha thứ nữa, chỉ cần để anh có thể nhìn em từ xa thôi, được không? Anh chỉ cần có thể nhìn thấy em từ xa là đủ rồi…”
“Đồng Khiết, anh yêu em, anh thật sự yêu em, anh không thể sống thiếu em…”
Mạc Thiệu Khiêm quá sợ hãi.
Mọi thứ vừa xảy ra khiến anh cảm nhận nỗi sợ hãi từ sâu thẳm trong lòng.
Anh sợ rằng tất cả chỉ là ảo ảnh, rằng anh thậm chí không có cơ hội để bù đắp hay đến gần cô thêm lần nào nữa.
“Thiệu Khiêm, em từng yêu anh thật lòng.”
Đồng Khiết bất chợt khẽ cười, Nghiêm Thuần bên cạnh bỗng nhiên biến mất.
Mạc Thiệu Khiêm vẫn còn nước mắt trên mặt, sững sờ nhìn người phụ nữ đang mỉm cười.
Cô đưa tay chạm vào mặt anh:
“Nếu em còn sống, chắc em sẽ rất vui, vui vì cuối cùng mình cũng cảm động được anh, khiến anh yêu em.”
Mạc Thiệu Khiêm lắc đầu vô vọng.
Không, đừng… đừng nói ra điều đó…
Hãy để giấc mộng đẹp của anh kéo dài thêm chút nữa, được không?
Đồng Khiết nhìn về phía xa, nơi đó chỉ là một màn sương xám mịt mù, chẳng có gì cả.
“Thật đáng tiếc, trên đời này không có thuốc hối hận, không có gì có thể làm lại từ đầu.”
“Em mệt rồi, không còn đủ sức để yêu nữa.”
Mạc Thiệu Khiêm cảm thấy cổ họng cay đắng, gần như không thể thốt ra những lời nối tiếp nhau, giọng khàn khàn nói:
“Đồng Khiết, anh có thể hôn em một lần được không?”
Lần đầu tiên, cũng là lần cuối cùng.
Điều anh hối hận nhất trong cuộc đời này, chính là đã khiến người phụ nữ anh yêu phải ch3’t thảm.
Khiến cô ấy phải sống trong cô quạnh suốt ba năm trời, u uất không yên.
Một giây, hai giây…
Ánh mắt của Mạc Thiệu Khiêm càng lúc càng u tối, cơ thể anh cũng dần trở nên đau đớn.
Cuối cùng, khi anh gần như không thể chịu đựng được nữa, Đồng Khiết nói:
“Không, em đã ch3’t từ lâu rồi, đừng tự dối mình nữa.”
“Anh quên rồi sao? Em đã ngâm trong nước biển bao nhiêu ngày rồi đấy.”
Mạc Thiệu Khiêm ôm chặt đầu mình, phát ra tiếng rên rỉ đau đớn như tiếng gầm của con thú hấp hối giãy giụa.
Gương mặt của Đồng Khiết dần dần tan biến trước mắt anh.
Anh cố gắng vươn tay ra, muốn níu lấy cô, níu lấy một mảnh vạt áo…
Nhưng anh chẳng thể nắm được gì, chỉ là một khoảng không.
Cuối cùng, Mạc Thiệu Khiêm chợt nhớ ra, nào có tái sinh, nào có ch3’t đi, tất cả đều là giả dối.
Anh đã phát điên từ lâu rồi.
Anh đã điên trong suốt ba năm đằng đẵng của nỗi đau không hồi kết, mỗi ngày đều ảo tưởng rằng Đồng Khiết vẫn còn sống, vẫn ở bên cạnh mình.
Ban đầu, anh thấy Đồng Khiết ngồi bên bàn ăn, ngồi trước bàn học, đọc sách, nghịch điện thoại, nấu ăn…
Ảo giác của anh ngày càng hoàn thiện, thời gian tỉnh táo cũng ngày càng ngắn lại.
Anh không nhận ra, ánh mắt của những người xung quanh ngày càng kinh hoàng khi nhìn anh.
Cuối cùng, trong ánh mắt đau đớn và tuyệt vọng của cha mẹ mình, Mạc Thiệu Khiêm bị đưa vào viện tâm thần.
Anh mắc chứng tâm thần phân liệt và hoang tưởng, mỗi ngày đắm chìm trong ảo tưởng của chính mình, ngay cả thuốc cũng phải nhờ y tá ép uống.
Cha mẹ của Mạc Thiệu Khiêm từng đến thăm anh, nhưng cũng không thể kéo anh, người con trai từng là niềm tự hào của họ, trở lại với ý thức.
Đồng Khiết đã ch3’t, mang theo linh hồn của anh đi.
—
“Cậu thực sự đã khỏi rồi sao?”
Dung Trầm nhìn người đàn ông thê thảm trước mặt với vẻ phức tạp.
Mạc Thiệu Khiêm khẽ mỉm cười, kiên định nói:
“Ừ, tình trạng bệnh của tôi bây giờ đã cơ bản ổn định rồi.”
Dung Trầm thở dài:
“Được rồi, tôi sẽ giúp cậu giải quyết các thủ tục xuất viện.”
Đúng là nghiệt duyên.
Nhìn người bạn thân từng nổi bật, sự nghiệp thành công, nay lại bị dằn vặt bởi hối hận và nỗi nhớ đến mức phát điên.
Dung Trầm cảm thấy trong lòng khó chịu, nhưng cũng chẳng thể làm gì, chẳng thể nói ra được lời nào.
Những điều Mạc Thiệu Khiêm tự gây ra, kết cục này cũng không ai có thể phán xét, chỉ còn lại một tiếng thở dài.
Anh ta đã từng chứng kiến cảnh Mạc Thiệu Khiêm phát điên, nhìn thấy anh coi một chiếc ghế là Đồng Khiết, vừa hôn vừa ôm, kéo cũng không rời ra được.
Dung Trầm từng nghĩ rằng bạn thân của mình sẽ phải sống nốt quãng đời còn lại trong bệnh viện tâm thần.
Nhưng hôm qua, Mạc Thiệu Khiêm bất ngờ liên lạc với anh ta, nói rằng muốn xuất viện.
Dung Trầm đã yêu cầu y tá kiểm tra toàn diện cho anh, và kết quả cho thấy tình trạng của anh đã ổn định hơn rất nhiều.
Mạc Thiệu Khiêm muốn xuất viện, và dĩ nhiên Dung Trầm không thể giữ anh lại trong viện điều dưỡng nữa.
Sau khi kiểm tra đủ điều kiện, anh ta đã bỏ ra chút công sức để đưa Mạc Thiệu Khiêm ra ngoài.
Mạc Thiệu Khiêm im lặng nhìn chằm chằm cổng bệnh viện tâm thần qua cửa sổ xe, không nói một lời.
Dung Trầm lải nhải:
“Trong khoảng thời gian cậu không ở đây, cha mẹ cậu đã rụng đi rất nhiều tóc, mẹ cậu còn buồn bã mà lâm bệnh, năm ngoái bà đã rời cõi trần rồi.”
Mạc Thiệu Khiêm cúi đầu xuống.
“Cha cậu tiếp quản công việc kinh doanh của nhà họ Mạc, nhưng cuối cùng ông ấy cũng đã già, dù có tôi bên cạnh giúp đỡ, nhưng ngày càng thấy khó khăn hơn…”
“Ông ấy đã nhận nuôi một đứa trẻ của người thân, cha mẹ đứa trẻ ấy đều đã qua đời, hiện tại đang theo ông ấy học cách quản lý công ty.”
Mạc Thiệu Khiêm khẽ “ừ” một tiếng, nhẹ đến mức không thể nghe rõ.
Anh đã gây ra quá nhiều đau khổ cho người khác.
“Tôi muốn về thăm mẹ.”
Anh chậm rãi nói từng từ một.
Quá lâu không nói chuyện, giọng nói và tư duy của anh cũng trở nên chậm chạp.
Dung Trầm đưa anh đến trước mộ của mẹ.
Mạc Thiệu Khiêm quỳ xuống trước bia mộ, cúi lạy ba lần.
Sau đó, anh đứng dậy, chậm rãi nói:
“Tôi sẽ không đi gặp cha, tôi sợ ông ấy sẽ buồn đau thêm lần nữa. Dung Trầm, đưa tôi đến bờ biển nơi Đồng Khiết tự s*át đi.”
Dung Trầm chăm chú nhìn vào gương mặt anh.
Một lúc lâu sau, anh ta cay đắng nói:
“Được, tôi đồng ý với cậu.”
Vừa bước xuống xe, Mạc Thiệu Khiêm đã điên cuồng lao về phía bờ biển.
Nước biển dâng lên ngập chân, lên đến đùi, rồi đến eo, ngực, cổ anh.
Cuối cùng, trước khi nước biển nhấn chìm khuôn mặt anh, Mạc Thiệu Khiêm quay đầu nhìn lại.
Dung Trầm đứng lặng lẽ trên bãi cát, biểu cảm đầy đau đớn và buồn bã.
Dung Trầm biết mình không có cách nào ngăn cản anh, cũng không thể khuyên anh quay đầu lại nữa.
Anh ta hiểu quá rõ người bạn thân này của mình.
Khi Mạc Thiệu Khiêm cười nói dối anh ta, trong đôi mắt ấy, làm cách nào cũng không thể che giấu được ý muốn ch3’t chóc lạnh lẽo và u ám.
Mạc Thiệu Khiêm cũng biết rằng anh ta sẽ không ngăn cản mình.
“Dung Trầm, cảm ơn cậu. Nếu có kiếp sau, chúng ta vẫn làm bạn.”
Dung Trầm bật khóc mà như cười, hét lên một tiếng khản đặc:
“Đi gặp Đồng Khiết của cậu đi!”
“Tạm biệt.”
Mạc Thiệu Khiêm mỉm cười, dang rộng hai cánh tay, để mình từ từ chìm xuống mặt biển.
Nước biển mặn đắng tràn vào cổ họng, vào mũi.
Không khí trong phổi bị ép ra ngoài, cảm giác ngạt thở dần dần đè nặng lên ý thức của Mạc Thiệu Khiêm, tầm nhìn từ từ mờ nhạt rồi chìm vào bóng tối.
Hóa ra… ch3’t đuối là cảm giác như thế này sao.
Biển lạnh lẽo đến thế, dưới mặt nước tối tăm và cô đơn, chẳng có bất kỳ âm thanh nào.
Đồng Khiết, khi ấy em đã mang tâm trạng thế nào để nh*ảy xuống biển…?
Dòng suy nghĩ đã ngưng trệ, không thể xoay chuyển nữa.
Anh nhắm mắt lại, khóe môi thoáng hiện một nụ cười giải thoát.
Đồng Khiết, anh yêu em.
Anh đến tìm em rồi.
Bạn phải đăng nhập để gửi bình luận.
You cannot copy content of this page
Mê truyện số một
Má nó tang truyện sủng , tác giả điên r hả bị điên r
3 tháng