Chương 2:
13/11/2024
Chương 3:
13/11/2024
Chương 4:
13/11/2024
Chương 1:
13/11/2024
Chương 5:
13/11/2024
Chương 6:
13/11/2024
Chương 7:
13/11/2024
Chương 8:
13/11/2024
Chương 9:
13/11/2024
Chương 10:
13/11/2024
Chương 21:
14/11/2024
Chương 20:
14/11/2024
Chương 19:
14/11/2024
Chương 18:
14/11/2024
Chương 17:
14/11/2024
Chương 16:
14/11/2024
Chương 15:
14/11/2024
Chương 14:
14/11/2024
Chương 13:
14/11/2024
Chương 12:
14/11/2024
Chương 11:
14/11/2024
Dung Trầm tự rót nước uống, ấm ức nói:
“Mạc Thiệu Khiêm, tôi cũng là bạn thân của cậu mà, sao cậu lại phân biệt đối xử thế này!”
Mạc Thiệu Khiêm chỉ tập trung nhìn Đồng Khiết uống nước, không thèm liếc Dung Trầm một cái:
“Cậu không có tay chân à? Muốn uống gì thì tự mà rót, tôi đang bận chăm sóc vợ mình đây.”
Một lát sau, Mạc Thiệu Khiêm mang hết món lên bàn, kéo Đồng Khiết đến bồn rửa tay:
“Đồng Khiết, rửa tay rồi vào ăn cơm nhé.”
Đồng Khiết rút tay lại:
“Tôi tự làm được, không cần phiền anh.”
Khi cả nhóm ngồi vào bàn, họ phát hiện ra rằng những món ăn Mạc Thiệu Khiêm nấu bất ngờ lại khá ngon, quả thực rất tận tâm.
Hứa Nguyệt thu lại vẻ mặt châm chọc, khẽ gật đầu hài lòng.
—
“Đồng Khiết, em có thể cùng anh về nhà một chuyến không?”
Trong lúc ăn, Mạc Thiệu Khiêm tìm được cơ hội để mở lời.
“Lâu rồi anh chưa về nhà, muốn đưa em về thăm cha mẹ.”
“Đúng vậy, cũng nên về thăm bác trai bác gái.”
Đồng Khiết đặt đũa xuống, thở dài:
“Đi thôi, tôi ăn xong rồi, giờ đi luôn.”
Mạc Thiệu Khiêm vui mừng khôn xiết, lập tức đưa cô lên xe, bảo tài xế lái về nhà họ Mạc.
Vừa bước vào cửa, anh liền hào hứng gọi:
“Cha, mẹ, con đưa Đồng Khiết về thăm mọi người đây!”
“Ôi! Thiệu Khiêm, Đồng Khiết! Hai con về rồi à!”
Cha của Mạc hừ lạnh một tiếng:
“Cũng biết đường về à! Lâu như vậy mới nhớ đến cha mẹ sao?”
Mạc Thiệu Khiêm vỗ nhẹ vào lưng ông, cười đáp:
“Gần đây con dành thời gian vun đắp tình cảm với Đồng Khiết, công việc lại bận rộn nên giờ mới về được.”
Đồng Khiết phối hợp khoác tay anh, cố gắng thể hiện vẻ tình cảm trước mặt cha mẹ Mạc.
Dù không ly hôn được, cô cũng chỉ mong cha mẹ chồng vui vẻ một chút.
Mẹ Mạc mỉm cười hiền hậu:
“Tốt quá, tốt quá, tháy hai đứa tình cảm như vậy, cha mẹ cũng yên tâm rồi!”
Đồng Khiết cùng anh diễn vai vợ chồng ân ái suốt nửa ngày, cuối cùng khi vừa ra khỏi nhà, cô lập tức hất tay anh ra.
“Tôi có việc, đi trước đây.”
“Em định đi đâu?”
Mạc Thiệu Khiêm hoảng hốt hỏi.
“Ra biển. Anh đừng có đi theo.”
“Khoan đã! Đừng đi ra biển!”
Mạc Thiệu Khiêm cảm thấy hai từ đó như một cú búa tạ giáng thẳng vào tim anh, khiến anh sợ hãi không thôi.
Biển sao? Không phải cô ấy lại muốn…
Không thể nào! Anh không thể để mọi chuyện lặp lại thêm lần nữa!
Bị anh nắm chặt đến đau cổ tay, Đồng Khiết bực tức liếc nhìn anh:
“Anh còn làm loạn gì nữa? Tôi chỉ ra biển dạo chơi một chút thôi, nếu anh còn không buông tay, tôi sẽ báo cảnh sát đấy.”
Mạc Thiệu Khiêm không sợ cô báo cảnh sát, nhưng lo sẽ khiến cô chán ghét, đành phải từ từ buông cô ra.
Nhìn vẻ mặt cô, có vẻ không phải định tìm cái ch3’t.
Anh hơi yên tâm hơn chút, nhưng để cẩn thận, anh giả vờ như đã rời đi, rồi khi thấy cô không quay đầu lại, liền lén đi theo từ phía sau, duy trì khoảng cách vừa phải.
Đồng Khiết đến nơi mà kiếp trước cô từng nhảy xuống biển, thong thả dạo bước.
Rất nhanh, một người đàn ông đứng phía trước vẫy tay với cô, gọi:
“Đồng Khiết!”
Đồng Khiết chạy đến, mím môi, trong mắt thoáng nét cười:
“Ngài Ngôn.”
Mạc Thiệu Khiêm thở dốc, ánh mắt anh dán chặt vào người đàn ông kia, tròng mắt đỏ ngầu, gương mặt tối sầm lại như muốn gi*ết người.
Người đàn ông đó chính là Nghiêm Thuần!
Nghiêm Thuần mỉm cười, lịch sự đi bên cạnh Đồng Khiết, hai người trò chuyện vui vẻ!
Đồng Khiết trông thoải mái, ánh mắt ánh lên vui vẻ.
Từ xa nhìn thấy cảnh này, trong mắt Mạc Thiệu Khiêm bùng lên ngọn lửa giận dữ và ghen tuông cuồn cuộn!
Tại sao chứ? Ở kiếp trước, Nghiêm Thuần chỉ quyết định quay lại tranh giành sau khi anh và Đồng Khiết ly hôn, nhưng hiện tại anh vẫn chưa đồng ý ly hôn, sao Nghiêm Thuần vẫn xuất hiện?!
Mạc Thiệu Khiêm siết chặt nắm tay, các khớp kêu răng rắc, cuối cùng không nhịn được mà lao tới.
Anh chắn trước mặt Đồng Khiết, nở một nụ cười lạnh lùng:
“Ngài Nghiêm, đây là vợ của tôi, chúng tôi vẫn chưa ly hôn đâu.”
Gương mặt anh tuấn của Nghiêm Thuần đầy kinh ngạc, anh ta nhướn mày:
“Nhưng Đồng Khiết đã nói với tôi rằng, cô ấy đã hết hy vọng với anh rồi, trước đó cũng đã đề nghị ly hôn. Tôi nghĩ chắc chắn anh sẽ đồng ý, nên tôi mới vội bay qua Hoa Quốc ngay trong đêm…”
Giọng nói của Đồng Khiết vang lên từ phía sau:
“Đúng vậy, trong lòng tôi, cuộc hôn nhân này đã chỉ còn trên danh nghĩa. Hơn nữa, Nghiêm Thuần là bạn của tôi, Mạc Thiệu Khiêm, hình như anh không có quyền can thiệp vào các mối quan hệ xã hội của tôi, đúng không?”
Mạc Thiệu Khiêm đen mặt:
“Dù em không còn yêu anh nữa, nhưng hiện tại chúng ta vẫn chưa ly hôn, em phải thực hiện nghĩa vụ của một người vợ! Anh không đồng ý để em đơn độc ở bên một người đàn ông không rõ ràng, đây chẳng phải là hẹn hò thì là gì?”
Anh đã cố nín nhịn, không ngừng nhượng bộ, nhưng không thể chịu đựng được khi người anh yêu lại ở bên Nghiêm Thuần, con chó sói nguy hiểm này!
—
Nghiêm Thuần mỉm cười, nhưng ánh mắt lại không hề có chút nhiệt tình nào.
“Người đàn ông không rõ ràng gì chứ, ngài Mạc, lời không thể nói bừa được đâu.”
Đồng Khiết nhìn thẳng vào anh:
“Mạc Thiệu Khiêm, tình cảm đến muộn của anh còn rẻ rúng hơn cả cỏ dại. Trước kia tôi đã vì anh mà trả giá rất nhiều, đến mức chỉ muốn móc cả trái tim mình ra dâng cho anh, còn anh thì đã đối xử với tôi thế nào?”
“Khi tôi bị tổn thương, khi tôi đau khổ, anh có từng quan tâm không? Anh có bao giờ để ý đến tôi không?”
“Tôi trò chuyện với ngài Nghiêm, bàn chút công việc, vậy mà anh lại theo dõi, trách móc tôi, như thể tôi đã làm chuyện gì có lỗi với anh vậy.”
Mạc Thiệu Khiêm hoang mang lắc đầu, lẩm bẩm:
“Không, không phải…”
Đồng Khiết thở dài:
“Mạc Thiệu Khiêm, chúng ta không còn là trẻ con nữa, phải trả giá cho hành động của mình.”
“Anh lạnh nhạt với tôi ba năm, chẳng lẽ chưa từng nghĩ rằng tôi cũng biết đau, biết thất vọng, biết buồn bã, và khi tôi tích lũy đủ sự thất vọng rồi, tôi sẽ quay lưng bỏ đi?”
“Từ giờ trở đi, anh sẽ đối xử tốt với em, mọi việc đều lấy em làm trung tâm, sẽ không để em buồn nữa, anh thề!”
Gió biển thổi qua tóc mai của Mạc Thiệu Khiêm, làm tà váy của Đồng Khiết lay động.
“Vậy sao? Nhưng anh không cảm thấy rằng, đã quá muộn rồi sao?”
Cô khẽ thì thầm.
“Không! Chưa muộn! Em vẫn còn đang sống sờ sờ trước mặt anh đây, chúng ta vẫn có thể bắt đầu lại. Đồng Khiết, anh sai rồi, anh thật sự biết lỗi rồi…”
Mạc Thiệu Khiêm “phịch” một tiếng quỳ xuống trước mặt cô, hết lòng cầu xin, người từng kiêu ngạo như anh giờ chẳng còn chút tự tôn nào khi đứng trước Đồng Khiết.
Nghiêm Thuần khẽ cười, nhấc chân đạp lên lưng Mạc Thiệu Khiêm.
Mặt Mạc Thiệu Khiêm biến sắc, nghiến răng, đưa tay ngược lại giữ chặt chân Nghiêm Thuần.
Đột nhiên, khung cảnh trước mắt anh thay đổi nhanh chóng.
Biển, bờ cát… từng thứ từng thứ dần mất màu, khung cảnh chuyển thành những pixel đen trắng, rồi dần biến thành một cảnh tượng khác.
Đầu anh bị một ai đó giẫm mạnh xuống, đau đến nỗi anh khẽ rên lên.
Mạc Thiệu Khiêm nhìn thấy mình mặc trên người bộ đồ bệnh nhân sọc xanh trắng, xung quanh là những người khác cũng mặc trang phục giống vậy.
Vài người đàn ông to lớn đè anh xuống đất, cười cợt:
“Nhìn cái gã này xem, thảm thương chưa! Chắc lại đang tưởng tượng về cô vợ ch3’t mất x*ác của hắn chứ gì!”
Bạn phải đăng nhập để gửi bình luận.
You cannot copy content of this page
Mê truyện số một
Má nó tang truyện sủng , tác giả điên r hả bị điên r
3 tháng