Trở Về Với Biển

Chương 19:

Chương trước

Chương sau

 

“Tôi nói chưa rõ sao? Bây giờ người tôi yêu là Đồng Khiết, không phải cô! Đừng dây dưa nữa, Đồng Tinh Nguyệt, làm vậy rất mất mặt đấy, cô biết không?”

 

Đồng Tinh Nguyệt lảo đảo, suýt ngã.

 

Sắc mặt cô ta trở nên tái nhợt, nước mắt rơi lách tách, trông thật đáng thương.

 

Nhưng chẳng ai tỏ ra thương hại cô ta, những người xung quanh nhìn cô ta với ánh mắt như thể đang nói:

 

“Hóa ra người không biết xấu hổ đến bám riết lại là cô ta.”

 

Đồng Tinh Nguyệt cắn mạnh đầu lưỡi đến bật máu, vị tanh của máu lan tràn trong khoang miệng.

 

“Thiệu Khiêm, em đi đây. Nếu anh hối hận, hãy đến tìm em…”

 

Cô cúi đầu, giọng run rẩy:

 

“Nhưng có lẽ em không thể đợi được nữa, nhà họ Đồng giờ đang chênh vênh, cha bảo em phải kết hôn liên minh thì mới giữ được gia đình…”

 

Cô ta nói như vậy, là mang theo một tia hy vọng, muốn Mạc Thiệu Khiêm cưới mình để giúp nhà họ Đồng vượt qua khó khăn.

 

Dù sao cô ta cũng đã chờ anh ba năm! Hơn nữa, giữa họ luôn còn dây dưa không dứt, dù Mạc Thiệu Khiêm đã kết hôn, nhưng lòng anh chưa từng hướng về Đồng Khiết.

 

Sao có thể nói thay đổi là thay đổi…

 

Ánh mắt Mạc Thiệu Khiêm sắc lạnh nhìn thấu suy nghĩ của cô ta, khẽ cười khẩy:

 

“Đồng Tinh Nguyệt, xem ra có ngày cô ch3’t cũng không biết mình ch3’t thế nào, chuyện nhà họ Đồng, là do tôi làm.”

 

Đồng Tinh Nguyệt ngẩng phắt đầu lên, nghẹt thở:

 

“Gì cơ? Tại sao anh lại làm vậy với em?!”

 

Mạc Thiệu Khiêm lạnh lùng nhìn cô ta, nhả từng lời dứt khoát:

 

“Chỉ vì các người đã bắt nạt Đồng Khiết, vì cô đã vu oan cho cô ấy, hại gia đình cô ấy tan nát!”

 

Đồng Tinh Nguyệt phát điên hét lên, khuôn mặt méo mó:

 

“Tan nhà nát cửa gì chứ? Nhà của Đồng Khiết không phải vẫn ổn sao? Cô ta vẫn sống khỏe mạnh đây thôi! Vì cái lý do đó, anh muốn hại ch3’t em sao!”

 

Mạc Thiệu Khiêm không muốn đôi co thêm, lập tức gọi bảo vệ đến kéo cô ta đi.

 

Anh hồi hộp nhìn về phía Đồng Khiết, sợ cô sẽ nghĩ mình tàn nhẫn.

 

Người đang yêu là thế, thích là chiếm đoạt, là điên cuồng, còn yêu thì là bảo vệ, là kiềm chế. Không muốn hình ảnh của mình bị xấu đi trong mắt người mình yêu.

 

Đáng tiếc, Đồng Khiết chỉ có chút ngỡ ngàng ban đầu, sau đó không còn biểu cảm gì nữa.

 

Cô đã không còn hy vọng đối với nhà họ Đồng từ lâu, nên cô cũng không màng sống ch3’t của họ.

 

Nếu Mạc Thiệu Khiêm muốn đấu với nhà họ Đồng, vậy cứ để bọn họ đấu đá nhau cho hả dạ đi.

 

Đồng Khiết tự mình đi đến căng-tin công ty, trong ánh mắt căng thẳng của các nhân viên, cô tiến đến quầy lấy thức ăn.

 

Mạc Thiệu Khiêm lập tức giành lấy khay thức ăn cho cô:

 

“Để anh làm cho, Đồng Khiết, sao có thể để em mệt mỏi chứ?”

 

Đồng Khiết đáp:

 

“Anh tự ăn đi, tôi đi đây.”

 

Dù cô không quan tâm đến ánh mắt của người xung quanh, nhưng Mạc Thiệu Khiêm khiến cô cả ngày chìm trong trung tâm của những lời đồn thổi, cảm giác vô số ánh nhìn lén lút khiến cô nổi da gà.

 

“Em đi đâu? Anh sẽ đi cùng em.”

 

“Đủ rồi, anh có thôi không?!”

 

Đồng Khiết thẳng tay giơ lên, tát anh một cái!

 

“Chát!”

 

Cả căng-tin vốn náo nhiệt bỗng chốc chìm vào im lặng, mọi người đều kinh ngạc nhìn họ, không thốt nên lời.

 

Mạc Thiệu Khiêm bị tát đến nghiêng đầu sang một bên, từ từ quay lại, trên mặt hiện rõ dấu tay đỏ rực, trông vô cùng khôi hài.

 

Anh cẩn thận nâng tay của Đồng Khiết lên, cười khổ:

 

“Đồng Khiết, tay em có đau không? Nếu em có thể phát tiết lên anh, nếu đánh anh làm em thấy khá hơn, thì cứ việc đánh, anh …”

 

Đồng Khiết nhìn vẻ mặt hạ mình của anh, nhất thời không nói nên lời.

 

Cô im lặng ăn cơm, để mặc Mạc Thiệu Khiêm theo sau, lải nhải bên tai những chuyện anh cho rằng cô sẽ hứng thú.

 

Thực ra, một số điều Mạc Thiệu Khiêm nói cũng khiến Đồng Khiết có chút quan tâm.

 

Dù sao, trước đây anh đã bỏ công điều tra sở thích của cô, giờ đây anh hiểu rất rõ về thói quen và nhịp sống của cô.

 

 

Mạc Thiệu Khiêm dọn đến ở phòng kế bên của Đồng Khiết.

 

Anh quan sát cô suốt nửa ngày, thấy cô tạm thời không có dấu hiệu muốn tự s*át, thì không khỏi thở phào nhẹ nhõm.

 

Lúc này, anh mới phân tâm đi xử lý các công việc khác.

 

Ngày dọn nhà, Dung Trầm xuất hiện, biểu cảm khoa trương như vừa phát hiện điều gì mới mẻ, giễu cợt nói:

 

“Này này, Thiệu Khiêm, lần này cuối cùng cậu cũng thông suốt rồi à? Quyết định quay đầu làm người tử tế rồi sao?”

 

Mạc Thiệu Khiêm vừa sắp xếp đồ đạc vừa nói:

 

“Ừ, tôi yêu cô ấy, muốn ổn định, sống bên cô ấy cả đời.”

 

“Thật không giống cậu chút nào! Rõ ràng trước đây còn nói với tôi là hy vọng Đồng Khiết biến mất, để cậu và Đồng Tinh Nguyệt có thể trọn đời bên nhau mà.”

 

Chưa đợi Mạc Thiệu Khiêm cảnh cáo, Dung Trầm đang nhìn ra cửa chính, bỗng nhiên như thấy gì đó kinh khủng, lập tức nuốt nốt phần còn lại của câu nói vào bụng.

 

“Khụ khụ, Hứa tiểu thư, còn cả Đồng tiểu thư nữa, sao hai người lại ở đây, thật là trùng hợp.”

 

Đồng Khiết và Hứa Nguyệt đứng ở cửa, sắc mặt khó đoán.

 

Mạc Thiệu Khiêm lập tức quay người, hai ba bước lao đến, ôm chầm lấy Đồng Khiết:

 

“Đừng nghe Dung Trầm nói nhảm, lần này anh thật lòng.”

 

“Ồ, ngài Mạc, đây là ý gì?”

 

Hứa Nguyệt cười nhạt, châm chọc:

 

“Ba năm qua không thể làm trái tim anh ấm lên, giờ lại muốn chơi trò tình cảm sâu đậm sao?”

 

Mạc Thiệu Khiêm chẳng hề nao núng.

 

Anh đã lăn lộn trong giới thương trường bao nhiêu năm, dĩ nhiên không sợ chút lúng túng này.

 

“Trưa nay tôi sẽ nấu ăn, mọi người ở lại cùng ăn nhé.”

 

Dung Trầm trố mắt:

 

“Không thể nào! Thiệu Khiêm, cậu thật sự biết nấu ăn sao? Đích thân vào bếp á?!”

 

Mạc Thiệu Khiêm gật đầu:

 

“Bây giờ Đồng Khiết không tha thứ cho tôi cũng không sao, tôi sẽ ở ngay phòng bên cạnh, chăm sóc cô ấy mỗi ngày, cho đến khi cô ấy đồng ý tha thứ và bắt đầu lại với tôi.”

 

Dung Trầm xuýt xoa:

 

“Chả trách, tôi nghe nói cậu đã làm cho nhà họ Đồng sụp đổ rồi? Còn sắp xếp để Đồng Tinh Nguyệt phải lang thang ngoài đường, quá tàn nhẫn, xem ra lần này cậu thật lòng rồi.”

 

Nghe vậy, Hứa Nguyệt chợt động tâm, ánh mắt phức tạp nhìn về phía Mạc Thiệu Khiêm.

 

Mấy chuyện mấy ngày nay, cô ấy đều đã nghe nói cả.

 

Lúc đầu, Hứa Nguyệt rất hận Mạc Thiệu Khiêm, cô ấy thương xót cho bạn thân của mình là Đồng Khiết, cảm thấy anh ta thật sự không ra gì.

 

Nhưng bây giờ, Mạc Thiệu Khiêm không những hồi tâm chuyển ý mà còn ra tay quyết liệt với nhà họ Đồng, ai cũng có thể thấy rõ anh đang trút giận thay cho Đồng Khiết.

 

Hơn nữa, anh hạ mình trước mặt cô ấy, dù bị tát trước mặt mọi người cũng không tức giận…

 

Giờ đây, Hứa Nguyệt đột nhiên có chút do dự.

 

Cô nhìn về phía Đồng Khiết, muốn biết thái độ của bạn mình là gì.

 

Nếu cô ấy vẫn còn chút tình cảm với Mạc Thiệu Khiêm, thì lần này cũng có thể để anh ta lập công chuộc tội.

 

Dưới ánh nhìn của mọi người, Đồng Khiết chỉ khẽ mỉm cười:

 

“Ăn cơm thôi.”

 

Rõ ràng là cô không muốn bàn luận về chuyện này.

 

Mỗi người đều mang một tâm trạng khác nhau.

 

Mạc Thiệu Khiêm đã bị từ chối nhiều lần nên cũng quen rồi, chẳng để ý nữa.

 

“Được, Đồng Khiết, em ngồi trước đi, có muốn ăn trái cây không? Để anh gọt cho.”

 

Hứa Nguyệt và Dung Trầm ngồi gượng gạo trong phòng khách, nhìn người đàn ông quyền lực nhất ở Kinh Đô, Mạc Thiệu Khiêm, bận rộn hết pha trà lại rót nước, hỏi han Đồng Khiết nước có nóng không, nhiệt độ đã đủ chưa, chẳng khác gì một người hầu.

 

Hết Chương 19:.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

  1. Cấp 1

    Mê truyện số một

    Má nó tang truyện sủng , tác giả điên r hả bị điên r

Trả lời

You cannot copy content of this page