Trở Về Với Biển

Chương 17:

Chương trước

Chương sau

 

Biểu cảm của Mạc Thiệu Khiêm rất lạ lùng và phức tạp, anh nhìn cô từ đầu đến chân với ánh mắt tối tăm, như thể muốn nuốt chửng cô vào trong.

 

Đồng Khiết rùng mình.

 

Mạc Thiệu Khiêm bất ngờ lao tới, ôm chặt người phụ nữ mà anh hằng mong nhớ vào lòng.

 

Anh ôm cô thật chặt, như thể muốn hòa cô vào xương tủy của mình.

 

“Mạc Thiệu Khiêm! Anh làm sao vậy?”

 

Mạc Thiệu Khiêm thở dài bên tai cô, đầu mũi cay cay, mắt đỏ hoe, khẽ nói:

 

“Đồng Khiết, đừng rời bỏ anh nữa.”

 

Anh đã tái sinh! Quay lại đúng đêm hôm đó, ba năm trước.

 

Đồng Khiết vẫn chưa nhảy xuống biển tự vẫn, mọi thứ vẫn còn kịp.

 

Phải chăng cả ông trời cũng thương xót anh, cho anh cơ hội để làm lại, để bù đắp?

 

Nhưng Đồng Khiết im lặng.

 

Một lúc sau, giọng nói trong trẻo của cô khẽ vang bên tai anh:

 

“Đồng Tinh Nguyệt lại bệnh nữa sao? Lần này anh cần tôi phải hy sinh gì?”

 

Mạc Thiệu Khiêm nghẹn lại, giọng run rẩy:

 

“Gì cơ…?”

 

“Anh đột ngột ôm tôi và nói câu đó, chắc là lại cần tôi giúp gì chứ gì?”

 

Biểu cảm của Đồng Khiết bình thản, bình thản đến mức khiến người ta chua xót.

 

Cô cho rằng những gì Mạc Thiệu Khiêm làm cho cô đều có mục đích, chỉ khi có toan tính nào đó anh mới đối tốt với cô như vậy.

 

Mạc Thiệu Khiêm siết chặt nắm tay, cố nén cơn đau lại và nói:

 

“Không phải, anh không như vậy.”

 

Làm thế nào mới có thể khiến Đồng Khiết tin rằng giờ đây anh đã thật sự hối cải?

 

“À, đúng rồi, tôi có một món quà muốn tặng anh.”

 

Đồng Khiết rời khỏi vòng tay anh, mỉm cười đứng dưới ánh đèn, khuôn mặt tái nhợt.

 

“Trên bàn kia, anh có thể qua xem…”

 

“Không! Anh không xem.”

 

Mạc Thiệu Khiêm nghiến răng, chắc chắn đó là tờ giấy ly hôn ch3’t tiệt kia…

 

Lần này, anh sẽ không ly hôn với cô nữa.

 

Đồng Khiết bước tới, cầm lấy tờ giấy và đưa cho Mạc Thiệu Khiêm.

 

“Đây là đơn ly hôn của chúng ta, Mạc Thiệu Khiêm, chúng ta ly hôn đi.”

 

Cô nói rõ ràng từng từ:

 

“Tôi mệt mỏi rồi, anh đi tìm Đồng Tinh Nguyệt đi, từ nay về sau, anh được tự do rồi.”

 

Câu nói như cơn ác mộng đó hoàn toàn kích động Mạc Thiệu Khiêm.

 

Anh giật phăng tờ đơn ly hôn, xé tan thành từng mảnh.

 

Những mảnh giấy trắng li ti rơi xuống sàn nhà.

 

“Không, anh không cho phép!”

 

Anh gào lên như một con thú hoang:

 

“Em không thể ly hôn với anh!”

 

“Tôi đã không còn thích anh nữa, Mạc Thiệu Khiêm.”

 

Đồng Khiết thở dài:

 

“Ba năm rồi, anh lúc nào cũng như vậy, chẳng thể làm trái tim anh ấm lên được. Có lẽ trái tim anh vốn dĩ được làm từ đá.”

 

“Đồng Khiết, anh biết mình sai rồi, đừng rời xa anh có được không? Anh thề sẽ đối tốt với em, sau này nhất định sẽ đối tốt với em!”

 

Đồng Khiết cười khổ nhạt nhẽo:

 

“Mạc Thiệu Khiêm, đừng xem tôi là kẻ ngốc, hôm qua anh còn lạnh lùng chỉ vào mũi tôi mà nói tôi hạ mình, rằng tôi không xứng so với Đồng Tinh Nguyệt, hôm nay lại đến đây nói tôi đừng đi.”

 

Mạc Thiệu Khiêm nắm chặt tay cô, như sợ rằng giây tiếp theo cô sẽ biến mất.

“Gọi anh là Thiệu Khiêm được không… Đừng gọi anh là Mạc Thiệu Khiêm nữa, anh muốn nghe em gọi anh là Thiệu Khiêm.”

 

“Mạc Thiệu Khiêm, tôi còn tưởng anh sẽ nói tôi đưa đơn ly hôn chỉ là chiêu trò trước mặt anh.”

 

“Không ngờ Mạc tiên sinh cũng bắt đầu học cách chơi tiểu xảo rồi.”

 

“Mạc Thiệu Khiêm, lần này bất kể tình huống gì, dù Đồng Tinh Nguyệt có ch3’t bệnh ngoài kia, tôi cũng sẽ không liếc nhìn cô ta thêm một lần, ch3’t cũng không cứu, trừ khi anh gi*ết tôi đi.”

 

Đồng Khiết mở cửa, bước ra ngoài, nhưng bị Mạc Thiệu Khiêm chặn lại.

 

“Đồng Khiết, anh nói với em một cách nghiêm túc, chuyện này không liên quan gì đến Đồng Tinh Nguyệt, là bản thân anh… đã hối cải rồi.”

 

“Em muốn giận anh thế nào, trách phạt anh ra sao cũng được, chỉ xin em đừng đi, đừng rời khỏi ngôi nhà này.”

 

“Giữa chúng ta đã không còn gì ràng buộc nữa, anh quản tôi đi đâu làm gì sao?!”

 

Dáng người cao lớn của Mạc Thiệu Khiêm chắn ngay trước cửa, kiên quyết không nhường bước.

 

“Anh sẽ không để em rời khỏi đây.”

 

Bởi một khi em rời đi, là để đi nhảy xuống biển.

 

Lần này, hãy để anh bảo vệ em, dù phải dùng mọi cách.

 

Ngay cả người hiền lành như Đồng Khiết cũng cảm thấy Mạc Thiệu Khiêm thật vô sỉ.

 

“Anh định nhốt tôi lại sao?”

 

Mạc Thiệu Khiêm mỉm cười:

 

“Chỉ cần có thể ở bên em, em muốn đi đâu, anh cũng sẽ đi theo.”

 

Cô nhíu mày, trở về phòng lấy điện thoại gọi cho công ty chuyển nhà.

 

“Alo? Phiền các anh đến một chuyến, những món đồ đã nói trước đó không cần chuyển nữa, thay vào đó là các món đồ khác.”

 

Mạc Thiệu Khiêm đóng cửa lại, tiến tới ôm cô vào lòng:

 

“Em gọi công ty chuyển nhà làm gì? Chúng ta đi ăn cơm thôi, chắc em cũng đói rồi.”

 

“Thiệu Khiêm, ở đây không có ai cả, anh có thể ngừng giả bộ được không?”

 

Đồng Khiết cố vùng ra, nhưng không cách nào thoát khỏi vòng tay như gọng kìm của anh.

 

Cô cáu kỉnh nói:

 

“Tôi không rời khỏi đây, vậy anh cút đi, được chưa? Tí nữa tôi sẽ vứt hết đồ của anh ra ngoài.”

 

Mạc Thiệu Khiêm cười khổ:

 

“Đồng Khiết, em có thể tha thứ cho anh không? Ngày mai anh sẽ đi nói với Đồng Tinh Nguyệt rằng anh đã yêu em, bảo cô ta tránh xa anh ra, sau này chúng ta sẽ cùng sống bên nhau, tôn trọng nhau như khách, được không?”

 

Đồng Khiết nhìn thẳng vào anh, thấy ánh mắt anh kiên định và chân thành, như thể anh thực sự quyết tâm muốn sống bên cô cả đời.

 

Đồng Khiết thoáng ngẩn người, không khỏi có chút dao động.

 

Xưa nay Mạc Thiệu Khiêm chưa từng tỏ thái độ tử tế với cô, nhưng lần này thì lại…

 

Tuy nhiên, cô lập tức dập tắt chút cảm động vừa nhen nhóm trong lòng.

 

Thì đã sao chứ, ba năm qua những nỗi đau mà cô đã chịu đựng không thể được xoa dịu dễ dàng như vậy.

 

Cô sợ rằng đây lại chỉ là một ảo ảnh dễ vỡ.

 

Huống hồ, cô đã quyết định buông tay, trong lòng đã không còn tình yêu nữa.

 

Nghĩ đến đây, cô lạnh nhạt nói:

 

“Vậy sao, vậy anh hãy thể hiện cho tốt, tôi sẽ chờ xem.”

 

Mạc Thiệu Khiêm khẽ thở phào nhẹ nhõm.

 

Anh tự chạy đi hâm nóng thức ăn, rồi nắm tay Đồng Khiết dẫn cô đến bên bàn ăn, bắt đầu bữa ăn.

 

Anh liên tục gắp thức ăn cho cô, hỏi cô dạo này mỗi ngày đã làm những gì, cố gắng khơi gợi câu chuyện, nói với cô vài chuyện thú vị, cả những tin đồn trong giới thượng lưu.

 

Vốn dĩ Mạc Thiệu Khiêm không thích nói chuyện phiếm, nhưng anh nghe nói phụ nữ thích, nên cũng cố ý tìm hiểu một số chuyện.

 

Đồng Khiết lặng lẽ ăn cơm, không đáp lại, suốt bữa ăn chỉ có Mạc Thiệu Khiêm độc thoại.

 

 

Tiếng chuông cửa vang lên đột ngột.

 

Đồng Khiết đứng dậy ra mở cửa. Bên ngoài là vài người công nhân:

 

“Chào cô, chúng tôi đến để chuyển đồ.”

 

“Ừ, các anh theo tôi.”

 

Đồng Khiết lần lượt chỉ ra những món đồ thuộc về Mạc Thiệu Khiêm, bảo công nhân đóng gói lại rồi đem đi.

 

“Đồng Khiết, em vẫn muốn đuổi anh đi, đúng không?”

 

Giọng của Mạc Thiệu Khiêm đầy cay đắng.

 

Người phụ nữ này, trước đây kiên cường, cố chấp, yêu anh mãnh liệt đến mức cả thế giới đều biết.

 

…Giờ sao có thể nói không yêu là không yêu nữa?

 

Chẳng lẽ trong lòng cô, không còn chút tình cảm nào dành cho anh sao?

 

“Tôi đã nói rồi, anh tự do rồi, đây chẳng phải là điều anh luôn muốn sao? Cũng xin anh buông tha cho tôi, để tôi được tự do.”

 

Hết Chương 17:.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

  1. Cấp 1

    Mê truyện số một

    Má nó tang truyện sủng , tác giả điên r hả bị điên r

Trả lời

You cannot copy content of this page