Trở Về Với Biển

Chương 16:

Chương trước

Chương sau

 

Cha Đồng phải bán Đồng Tinh Nguyệt cho Mạc Thiệu Khiêm để chuộc tội, sau đó ôm tiền lên máy bay trốn khỏi Hoa Quốc trong đêm.

 

Đồng Tinh Nguyệt rơi vào tay Mạc Thiệu Khiêm, bị anh ta nhốt trong một căn nhà.

 

Sau đó, Mạc Thiệu Khiêm lạnh lùng ra lệnh lấy tủy của Đồng Tinh Nguyệt.

 

Phải trả lại phần tủy mà cô ta nợ Đồng Khiết.

 

Đồng Tinh Nguyệt phát điên, đi*ên cuồng gi*ãy giụa, c*ắn xé, nhưng tất cả đều vô ích.

 

Những vệ sĩ to lớn mà Mạc Thiệu Khiêm mang tới, toàn là lính đánh thuê chuyên nghiệp, cùng với đội ngũ bác sĩ có tay nghề.

 

Cuối cùng, giữa những tiếng hét thảm thiết của Đồng Tinh Nguyệt, tủy của cô bị r*út cạn, cô ngã gục trong vũng máu, hơi thở yếu ớt.

 

Đồng Tinh Nguyệt cố gắng hết sức muốn nhìn Mạc Thiệu Khiêm thêm lần nữa, hèn mọn cầu xin anh ta quay đầu lại.

 

Nhưng tiếc thay, Mạc Thiệu Khiêm sẽ không bao giờ quay đầu nữa.

 

Anh ta ra lệnh đưa Đồng Tinh Nguyệt vào khu ổ chuột, buộc cô ta phải sống nhờ vào việc bán thân cho đàn ông.

 

Anh ta còn cắt cử người giám sát để không cho cô ta tìm cách kết thúc cuộc đời, bắt cô ta phải sống tiếp như thế.

 

Đồng Tinh Nguyệt từ tuyệt vọng, phản kháng ban đầu, dần dần rơi vào trụy lạc, cam chịu.

 

Từ từ, cô ta càng trở nên thành thạo, ánh mắt đầy khiêu khích dưới thân đàn ông, chuyển từ tay người này sang người khác, chấp nhận số phận.

 

Còn Mạc Thiệu Khiêm thì mang phần tủy thuộc về Đồng Khiết, rắc xuống biển.

 

Anh ta thì thầm, quỳ trên bãi biển, quỳ suốt cả đêm.

 

 

Mạc Thiệu Khiêm vẫn chưa tìm được loại hương nào giúp anh ta ngủ yên giấc.

 

Nhưng giờ anh ta có ảnh của Đồng Khiết.

 

Mỗi đêm khi ôm tấm ảnh của cô, anh ta không còn bồn chồn nữa, tâm trạng dần trở nên ổn định.

 

Cuối cùng, Mạc Thiệu Khiêm đã có thể ngủ ngon.

 

Mỗi khi trước khi đi ngủ, anh ta đều hôn nhẹ lên bức ảnh trong tay, rồi ôm chặt lấy, nằm xuống giường.

 

Nhưng ban ngày, thời gian anh ta ngẩn ngơ càng ngày càng lâu, lúc nào cũng nghĩ đến đêm mà Đồng Khiết chuẩn bị sẵn đơn ly hôn cho mình.

 

Anh ta nhớ lại khuôn mặt tái nhợt của cô và đôi mắt hơi đỏ.

 

Họ vẫn chưa kịp chào nhau một lần cuối cùng.

 

Mạc Thiệu Khiêm vùi mình vào công việc, không giao thiệp nhiều với ai khác, người bạn thường liên lạc nhất chỉ còn mỗi Dung Trầm.

 

Anh ta ghi nhớ ngày kỷ niệm kết hôn của mình và Đồng Khiết, cũng như sinh nhật của cô, quyết định rằng mỗi năm vào hai ngày này, anh ta sẽ đến bờ biển thăm cô và mang theo món quà mình mua.

 

Anh ta bắt đầu học nấu ăn, mỗi đêm dù bận thế nào cũng phải về trước mười hai giờ.

 

Anh ta chuẩn bị một bàn đầy thức ăn, rồi gắp một đũa, nhìn vào khoảng không và hỏi:

 

“Đồng Khiết, có ngon không?”

 

Bà Trần giúp việc nhìn anh với ánh mắt đầy kinh hãi, cảm thấy dường như ông chủ của mình đã phát điên.

 

Ban đầu, món ăn anh ta nấu nhìn vừa xấu vừa khó ăn, cả một mớ đen thui.

 

Nhưng anh ta vẫn kiên nhẫn ăn hết không hề thay đổi nét mặt.

 

Bà Trần muốn tự mình nấu, nhưng anh ta khăng khăng phải tự học.

 

Sau khi ăn đồ ăn “hắc ám” suốt cả tuần, cuối cùng anh ta cũng có thể nấu ra món ăn chấp nhận được.

 

Qua một tháng, những món anh ta nấu đã trở nên ngon miệng hơn.

 

Mạc Thiệu Khiêm bày đầy những bức ảnh của Đồng Khiết trên bàn làm việc, khi mệt mỏi lại ngước lên nhìn, trong ánh mắt đầy yêu thương sâu đậm.

 

Chỉ khi đã đánh mất, người đàn ông quyền lực, mạnh mẽ này mới học được cách yêu thương.

 

Cha của Mạc Thiệu Khiêm đưa mẹ anh ta đến thăm một lần, họ lắc đầu, thở dài.

 

Không ai ngờ được, người con trai của họ lại đau lòng đến mức này.

 

Nếu anh ta có thể sớm nhận ra tình cảm của mình, liệu mọi chuyện có kịp cứu vãn không?

 

Mẹ anh ta khóc đến đứt từng khúc ruột, nhưng cũng đành bất lực.

 

“Đúng rồi, mẹ nghe trợ lý của con nói, con không quen uống cà phê khác, chỉ thích uống cà phê do Đồng Khiết pha, có phải không?”

 

Mạc Thiệu Khiêm ngẩn người, rồi gật đầu.

 

Mẹ anh ta lấy ra một tờ công thức, nghẹn ngào nói:

 

“Đồng Khiết từng tặng cha mẹ công thức hương liệu an thần và cà phê đặc chế này. Giờ mẹ đưa lại cho con, vì con cần nó hơn cha mẹ.”

 

Mạc Thiệu Khiêm run rẩy cầm lấy công thức đó, nở nụ cười đầu tiên sau nhiều ngày qua.

 

“Hạt cà phê Đồng Khiết từng dùng đều là con bé tự tay chọn lựa, đích thân thương lượng với thương nhân Blue Mountain Jamaica và các nhà cung cấp hương liệu, bằng mọi cách mua về loại cà phê nhập khẩu hảo hạng nhất.”

 

“Con bé cũng để lại thông tin liên hệ của nhà cung cấp cho chúng ta. Con bé từng nói rằng cà phê mà nó tự tay pha chế là duy nhất trên thế giới.”

 

Cha anh ta cảm thán:

 

“Con bé vẫn luôn là đứa trẻ chu đáo như vậy.”

 

Mạc Thiệu Khiêm khẽ nói:

 

“Cảm ơn cha mẹ, con sẽ giữ gìn nó thật cẩn thận.”

 

Anh ta cho người mua hạt cà phê về và tự mình bắt đầu học cách pha cà phê từ đầu.

 

Những gì Đồng Khiết từng làm, anh ta đều muốn tự mình thử lại từng thứ một.

 

Ngoài việc quản lý công ty của chính mình, anh ta còn chăm lo để phát triển tập đoàn Vân Việt mà Đồng Khiết để lại.

 

Bằng nỗ lực của bản thân, anh ta đưa tập đoàn Vân Việt phát triển vượt bậc, trở thành doanh nghiệp hàng đầu trong thành phố, nguồn quỹ và đơn hàng liên tục đổ về như tuyết rơi.

 

Mạc Thiệu Khiêm đã âm thầm chịu đựng những ngày như thế suốt ba năm.

 

Giống như khi xưa Đồng Khiết từng đợi trong căn nhà trống trải, mỗi đêm cô chờ đợi một người mà lòng lại không thuộc về nơi này.

 

Anh ta canh giữ ngôi nhà của mình và Đồng Khiết, một mình cô độc trải qua ba năm trời.

 

 

Mạc Thiệu Khiêm cảm thấy mơ hồ.

 

Đầu anh ta đau nhức, như thể bị ai đó đấm mạnh một cú, đau đớn đến mức tưởng như vỡ toang ra.

 

Anh ta đột ngột mở mắt, phát hiện mình đang đứng trước một cánh cửa, trên tay cầm chìa khóa, đang chuẩn bị tra vào ổ khóa.

 

Đây là đâu?

 

Mạc Thiệu Khiêm lắc mạnh đầu, ngay sau đó, từng đoạn ký ức dồn dập ùa về, khiến đầu anh ta căng thẳng đến đau nhói.

 

Anh ta nhớ ra rồi…

 

Giấc ngủ của anh ta lại trở nên kém chất lượng, cộng thêm việc liên tục làm việc quá sức khiến tinh thần anh mơ hồ, và trong lúc đang đi bộ trên đường, anh bị một chiếc xe lao nhanh đâm ngã.

 

Và khi anh ta mở mắt, chính là cảnh tượng hiện tại.

 

Mạc Thiệu Khiêm nhìn kỹ cánh cửa trước mặt, đột nhiên cảm thấy quen thuộc.

 

Anh ta ngẩng đầu nhìn số nhà, toàn thân bỗng nhiên cứng đờ.

 

Đây là… nhà của mình và Đồng Khiết.

 

Suy nghĩ của Mạc Thiệu Khiêm rối bời, hiện tại trên người anh ta không có vết thương, cũng không cảm thấy đau đớn.

 

Vậy là mình đã ch3’t rồi sao?

 

Đây là thiên đường à?

 

Anh ta quyết định quan sát tình hình, dùng chìa khóa mở cửa.

 

Một bóng dáng mà anh ta không dám tin xuất hiện ở cửa.

 

Đồng Khiết…?

 

Đồng Khiết bước tới, giúp anh cởi áo vest:

 

“Cơm đã chuẩn bị xong rồi, em sẽ hâm nóng lại cho anh.”

 

Cảnh tượng quen thuộc đến nhường nào.

 

Giống hệt đêm mà họ ký vào tờ đơn ly hôn, không sai khác chút nào.

 

Mạc Thiệu Khiêm đứng sững tại chỗ, ánh mắt dán chặt vào Đồng Khiết, không chớp mắt, mặc kệ cô đang làm gì.

 

Cảm giác này, quá chân thực.

 

Như thể Đồng Khiết thực sự đã quay về.

 

Đồng Khiết bị ánh mắt của anh làm cho giật mình:

 

“Mạc Thiệu Khiêm…?”

 

Hết Chương 16:.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

  1. Cấp 1

    Mê truyện số một

    Má nó tang truyện sủng , tác giả điên r hả bị điên r

Trả lời

You cannot copy content of this page