Chương 2:
13/11/2024
Chương 3:
13/11/2024
Chương 4:
13/11/2024
Chương 1:
13/11/2024
Chương 5:
13/11/2024
Chương 6:
13/11/2024
Chương 7:
13/11/2024
Chương 8:
13/11/2024
Chương 9:
13/11/2024
Chương 10:
13/11/2024
Chương 21:
14/11/2024
Chương 20:
14/11/2024
Chương 19:
14/11/2024
Chương 18:
14/11/2024
Chương 17:
14/11/2024
Chương 16:
14/11/2024
Chương 15:
14/11/2024
Chương 14:
14/11/2024
Chương 13:
14/11/2024
Chương 12:
14/11/2024
Chương 11:
14/11/2024
“Nhưng chẳng lẽ nhà họ Đồng không có chút di vật nào của cô ấy sao?”
Giờ mọi chuyện đã đến nước này, có nói gì cũng vô ích, người đã không còn.
Chỉ còn cách tìm lại chút kỷ vật để tưởng nhớ mà thôi.
Mạc Thiệu Khiêm nhẹ giọng nói:
“Vài ngày trước tôi đến nhà họ Đồng xem thử, họ không có phòng riêng nào cho Đồng Khiết cả, trong khi Đồng Tinh Nguyệt thì có một phòng ngủ và cả một phòng để đồ.”
Dung Trầm kinh ngạc thốt lên:
“Cái gì? Đồng Khiết không có nổi một chỗ đứng trong nhà họ Đồng sao?”
Vậy những lời Đồng Tinh Nguyệt nói trước đây chẳng phải là đang tự vả vào mặt mình sao?
Cô ta từng theo Mạc Thiệu Khiêm đến không ít những buổi tụ họp giới thượng lưu, thường xuyên nói sau lưng rằng Đồng Khiết đã đẩy cô ta vào cảnh khốn khổ, bị xa lánh vì là con riêng trong nhà họ Đồng.
Nhưng thực tế, Đồng Khiết thậm chí còn không có phòng riêng?
Mạc Thiệu Khiêm im lặng hồi lâu, chỉ khẽ đáp một tiếng:
“Ừ.”
“Chuyện này không nhỏ đâu, Thiệu Khiêm.”
Dung Trầm nghiêm túc nói:
“Đồng Tinh Nguyệt đang nói dối, cô ta không hề tốt đẹp và thiện lương như cậu nghĩ, cô ta có thể là một con rắn độc.”
“Cậu đã bao giờ nghĩ đến lý do tại sao bác trai và bác gái lại phản đối cậu qua lại với Đồng Tinh Nguyệt chưa?”
“Họ là người từng trải, đã thấy qua không biết bao nhiêu chuyện sóng gió trong đời, chẳng lẽ lại không nhìn rõ một cô gái như cô ta sao?”
Càng nói, Dung Trầm càng cảm thấy kinh ngạc và lo lắng.
Mạc Thiệu Khiêm siết chặt nắm đấm, cười cay đắng:
“Tôi hiểu rồi. Tôi sẽ đưa ra lựa chọn.”
“Dung Trầm, tôi muốn… học cách làm tinh dầu.”
Tinh dầu?
Dung Trầm ngay lập tức nghĩ đến Đồng Khiết.
“Ý cậu là loại tinh dầu mà Đồng Khiết đã đặc biệt mời giáo viên từ Pháp đến dạy cô ấy đúng không? Được thôi, tôi sẽ giúp cậu liên hệ.”
Sau khi cúp điện thoại, Mạc Thiệu Khiêm bảo người giúp việc ra hiệu thuốc mua thuốc ngủ.
Nhưng sau khi uống vào, hiệu quả không như mong đợi; anh ta có ngủ được, nhưng vừa nhắm mắt lại đã gặp ác mộng.
Anh ta mơ thấy gương mặt trắng bệch, lạnh ngắt của Đồng Khiết khi ngâm dưới biển, thấy cô ấy vừa chảy máu vừa khóc, nói rằng:
“Tôi sẽ không bao giờ thích anh nữa. Từ giờ chúng ta chẳng còn gì liên quan đến nhau.”
Mạc Thiệu Khiêm thường xuyên tỉnh giấc sau khi ngủ chưa đầy hai tiếng.
Quầng thâm dưới mắt anh ta ngày càng đậm, râu mọc dài, trông vô cùng tiều tụy.
Chỉ có loại tinh dầu do chính tay Đồng Khiết làm mới giúp anh ta ngủ ngon được.
Sự ảnh hưởng của Đồng Khiết với cuộc sống của anh ta quá lớn, lớn đến mức mãi về sau anh ta mới nhận ra mình đã phụ thuộc vào cô từ lúc nào không hay.
Nhưng dù cố gắng thế nào, anh ta cũng không thể tái tạo được hương tinh dầu đặc biệt của cô ấy.
Cuối cùng, Mạc Thiệu Khiêm đành chọn phương án thay thế, nhờ chuyên gia tinh dầu làm một loại có tác dụng giúp ngủ sâu.
—
Đồng Tinh Nguyệt mặc chiếc váy trắng, ngắm nhìn bản thân trong gương, cẩn thận xem xét.
Người phụ nữ trong gương thanh thuần ngọt ngào, chỉ cần một nụ cười nhẹ cũng có thể dễ dàng thu hút sự thương cảm của những người xung quanh.
Cha cô ta tấm tắc khen ngợi:
“Đúng là con gái của ta, xinh đẹp không chê vào đâu được.”
“Thế này ổn chưa ạ? Có quá đơn giản không ạ?”
Đồng Tinh Nguyệt lo lắng hỏi.
“Không đâu, thế này là vừa đủ!”
Cha cô ta xua tay, vẻ mặt nghiêm túc:
“Lần này là công tử của Tập đoàn Nghiêm Thị mời con ăn tối, tuy nói là con phải thể hiện tốt, nhưng phải tìm đúng cách!”
“Tập đoàn Nghiêm Thị là kiểu gia tộc đẳng cấp cao muốn gì cũng có, phụ nữ như thế nào chẳng có. Một cô gái thanh tú nhẹ nhàng như con mới có thể khiến Nghiêm Thuần cảm thấy mới mẻ.”
“Cha đã điều tra rồi, Nghiêm Thuần cực kỳ ghét phụ nữ trang điểm lòe loẹt. Con đừng trang điểm quá đậm.”
Đồng Tinh Nguyệt ngoan ngoãn gật đầu.
Sau đó, cô ta lại có vẻ phân vân:
“Cha, vậy còn Mạc Thiệu Khiêm thì sao?”
Cha muốn cô ta tiếp cận Nghiêm Thuần, vậy nên chuyện với Mạc Thiệu Khiêm sẽ phải tạm gác lại.
Cha cô ta trầm ngâm một lúc, rồi vỗ tay một cái.
“Tuy nhà họ Mạc có tiềm lực mạnh không kém gì nhà họ Nghiêm, nhưng nhà họ Nghiêm có thị trường và mối quan hệ rộng rãi ở nước ngoài, điều này có lợi cho chúng ta.”
“Quan trọng nhất là, Nghiêm Thuần chưa bao giờ có tin đồn tình ái và cũng chưa từng hẹn hò! Còn Mạc Thiệu Khiêm thì đã kết hôn rồi, con có muốn lấy một người đàn ông từng có vợ không?”
“Dù xét ở góc độ nào, Nghiêm Thuần vẫn là lựa chọn tốt hơn.”
“Con phải nắm bắt cơ hội này. Nếu có thể kết hôn với nhà họ Nghiêm, chúng ta có thể di cư sang Mỹ, khi đó không cần sợ Mạc Thiệu Khiêm trả thù nữa.”
Đôi mắt cha cô ta ánh lên toan tính.
Ông ta là một thương nhân chính hiệu, sẵn sàng hy sinh cả con gái vì lợi ích.
Nhưng không thể phủ nhận, ông cũng có phần yêu thương Đồng Tinh Nguyệt thật lòng, mong muốn cô ta có cuộc sống tốt hơn.
Trước đây, ở toàn bộ thành phố Vinh, không ai ưu tú hơn Mạc Thiệu Khiêm.
Nhưng sự xuất hiện của Nghiêm Thuần đã thay đổi tất cả.
Đồng Tinh Nguyệt gật đầu lia lịa.
“Con hiểu rồi, thưa cha.”
Cô ta nhanh chóng chỉnh trang lại bản thân, mang túi xách đến điểm hẹn với Nghiêm Thuần, tại khách sạn Thiên Nhã.
Dù nơi này thuộc sở hữu của nhà họ Mạc, nhưng ngay cả khi bị phát hiện, cô ta cũng có thể biện minh rằng mình và Nghiêm Thuần chỉ là bạn bè.
Cô ta mỉm cười đầy tự tin, như thể đã nắm chắc phần thắng.
“Thưa cô, xin mời đi lối này, ngài Nghiêm đã đợi cô từ lâu rồi.”
Thái độ của nhân viên phục vụ càng khiến Đồng Tinh Nguyệt thêm phần tự mãn.
Cô ta e thẹn gật đầu, bước vào phòng riêng nơi Nghiêm Thuần đang đợi.
Trên bàn đã được bày sẵn nhiều món ăn đắt tiền.
Nghiêm Thuần mặc bộ âu phục cao cấp từ một nhà thiết kế nổi tiếng thế giới, dáng người cao ráo, khuôn mặt anh tuấn.
Anh ta mỉm cười với Đồng Tinh Nguyệt, gương mặt hoàn mỹ không tì vết đủ để thu hút mọi ánh nhìn của những thiếu nữ tuổi đôi mươi.
“Đồng tiểu thư, cô đến rồi.”
Dù ban đầu Đồng Tinh Nguyệt đến đây với nhiệm vụ mà cha cô ta giao, nhưng khi gặp Nghiêm Thuần, cô ta thật lòng muốn tiến xa hơn với người đàn ông này.
Đẹp trai, giàu có và luôn độc thân… hoàn toàn phù hợp với hình mẫu người chồng trong mơ của mình!
Cô ta gật đầu, giữ vẻ thùy mị:
“Chào anh Nghiêm.”
Nghiêm Thuần khẽ gõ ngón tay lên bàn rồi tiến sát lại gần cô ta.
Hơi thở của anh ta phả vào khiến Đồng Tinh Nguyệt chỉ cần ngẩng đầu là có thể thấy đôi lông mi dài của anh, làm tim cô ta đập nhanh và má đỏ ửng.
“Anh Nghiêm…?”
“Nguyệt, em biết không, thực ra anh đã yêu em từ cái nhìn đầu tiên.”
Bàn tay của Nghiêm Thuần đặt lên vai cô ta, giọng nói ấm áp thì thầm bên tai cô ta.
Giọng anh ta ngọt ngào và lôi cuốn, khiến Đồng Tinh Nguyệt nghe rõ cả nhịp đập dồn dập của trái tim mình.
Nhưng cô ta lại không nhìn thấy vẻ mặt của Nghiêm Thuần, một biểu cảm lạnh lùng và chán ghét.
“Anh Nghiêm… anh đang đùa phải không?”
Đồng Tinh Nguyệt cúi đầu, khẽ rụt người lại, giọng đầy ngượng ngùng.
“Không đâu, Nguyệt. Em đang từ chối tình cảm của anh sao? Anh thật sự rất buồn đấy.”
Bạn phải đăng nhập để gửi bình luận.
You cannot copy content of this page
Mê truyện số một
Má nó tang truyện sủng , tác giả điên r hả bị điên r
3 tháng