Chương 2:
13/11/2024
Chương 3:
13/11/2024
Chương 4:
13/11/2024
Chương 1:
13/11/2024
Chương 5:
13/11/2024
Chương 6:
13/11/2024
Chương 7:
13/11/2024
Chương 8:
13/11/2024
Chương 9:
13/11/2024
Chương 10:
13/11/2024
Chương 21:
14/11/2024
Chương 20:
14/11/2024
Chương 19:
14/11/2024
Chương 18:
14/11/2024
Chương 17:
14/11/2024
Chương 16:
14/11/2024
Chương 15:
14/11/2024
Chương 14:
14/11/2024
Chương 13:
14/11/2024
Chương 12:
14/11/2024
Chương 11:
14/11/2024
Do thi thể của Đồng Khiết đã được hỏa táng ngay sau khi tìm thấy, trong đại sảnh chỉ đặt di ảnh đen trắng và hộp tro cốt.
Người phụ nữ trong di ảnh có khuôn mặt nhợt nhạt mong manh, nụ cười tươi như hoa.
Hứa Nguyệt mặc chiếc váy đen dài, cầm ô đen, đôi mắt đỏ hoe vì khóc.
Những người đến dự đều mặc âu phục đen, im lặng không nói gì.
Khi Mạc Thiệu Khiêm đẩy cửa bước vào, tạo ra tiếng động lớn, tất cả mọi người đều quay lại nhìn anh ta.
“Diễn đủ rồi đấy chứ? Hứa Nguyệt, lừa gạt nhiều người như vậy không phải chuyện tốt đâu.”
Anh ta lạnh lùng mỉa mai.
Mạc Thiệu Khiêm bực bội chỉnh lại cà vạt, nhìn quanh một lượt và phát hiện mọi người đều đang nhìn anh ta bằng ánh mắt kỳ lạ.
Trong không gian tĩnh lặng của đại sảnh, chỉ còn tiếng giày cao gót của Hứa Nguyệt vang lên đều đặn.
Cô chậm rãi tiến đến trước mặt Mạc Thiệu Khiêm, đứng lại, rồi đưa tay lên.
“Chát!”
Mạc Thiệu Khiêm bị tát lệch cả đầu sang một bên, trên má anh ta xuất hiện dấu đỏ rõ rệt.
“Cái tát này là đánh vì Đồng Khiết.”
Hứa Nguyệt nghiến chặt môi dưới, hét lên như xé lòng.
“Tôi đã nói rồi, lễ tang này anh không cần phải đến nữa, từ giờ về sau, anh muốn ân ái với Đồng Tinh Nguyệt thế nào cũng được, bán Tập đoàn Vân Việt cũng chẳng sao, tất cả mọi thứ của anh đều không còn liên quan gì đến Đồng Khiết nữa!”
Hôm qua, khi biết Mạc Thiệu Khiêm định bán Vân Việt, Hứa Nguyệt vừa giận vừa đau, nhưng cuối cùng cũng đành bất lực.
Trước khi t*ự t*ử, Đồng Khiết đã để lại toàn bộ tài sản cho anh ta, trong đó có cả Tập đoàn Vân Việt.
Dù hành động của Mạc Thiệu Khiêm là vô tình và bội bạc, như kiểu “qua sông rút ván”, nhưng Hứa Nguyệt cũng chẳng thể can thiệp vào cách anh ta xử lý tài sản.
Cô cũng không còn sức để quan tâm nữa.
Vì Đồng Khiết, Hứa Nguyệt đau đến tan nát cõi lòng, đã phải đứng ra lo liệu mọi chuyện, tâm trí và thể lực đều kiệt quệ.
Hứa Nguyệt cũng muốn thu mua Tập đoàn Vân Việt, giữ gìn tài sản của Đồng Khiết, nhưng hiện nhà họ Hứa đang thực hiện một dự án lớn, không thể xoay xở được số tiền cần thiết.
Cô cảm nhận rất rõ sự bất lực của mình.
Mọi sự giận dữ, cô đều trút hết lên kẻ gây ra tất cả — Mạc Thiệu Khiêm.
Mạc Thiệu Khiêm dùng tay áo lau khóe môi, nở một nụ cười lạnh lùng:
“Hứa Nguyệt, nếu không muốn nhà họ Hứa kết oán với tôi thì để Đồng Khiết ra mặt đi. Tôi đã chán ngấy vở kịch này rồi.”
Hứa Nguyệt gần như phát điên:
“Mạc Thiệu Khiêm, đúng là không thể hiểu nổi anh! Đồng Khiết đã qua đời, anh còn muốn gì nữa?”
“Nhà họ Hứa chẳng làm gì đắc tội với anh, còn nữa, anh lấy tư thù cá nhân vào công việc, công khai đe dọa tôi, yêu cầu một người đã ch3’t phải xuất hiện, anh có phải là…”
…bị điên!
Cô âm thầm đảo mắt khinh thường.
Một người quen kéo Mạc Thiệu Khiêm ra, nói nhỏ bên tai anh ta:
“Ngài Mạc, chuyện này là thật, bên cơ quan chức năng đã cấp giấy chứng tử, tài khoản của cô ấy cũng đã được hủy.”
Mạc Thiệu Khiêm ngơ ngác nhìn xung quanh.
Hầu như tất cả những nhân vật mới nổi trong giới kinh doanh, các công tử con nhà giàu đều có mặt, ánh mắt họ nhìn anh ta đầy khó hiểu, muốn nói với anh ta rằng không có vở kịch nào, không có trò diễn nào cả.
Đồng Khiết thực sự đã ch3’t.
Anh ta lùi lại hai bước, đôi vai rũ xuống.
Trái tim anh ta như bị một lưỡi dao cùn lạnh lẽo liên tục cắt ngang, đau đến tê tái, chảy máu đầm đìa.
Mạc Thiệu Khiêm không hiểu tại sao mình lại đau đớn đến vậy.
Cơn đau ấy như thấm tận vào xương tủy, khiến anh ta suýt nghĩ rằng mình sắp ch3’t.
Anh ta cười trong nghẹn ngào, khuôn mặt nhăn nhó đau đớn còn khó coi hơn cả khóc.
Anh ta hét lên trong điên loạn, đột ngột đẩy Hứa Nguyệt ra, rồi trong ánh mắt kinh hãi của mọi người, hất đổ cả di ảnh và những mâm trái cây trên bàn thờ!
“Đồng Khiết! Đồng Khiết, Đồng Khiết…”
Anh ta đập phá linh đường, từng cú đấm như thể phát điên!
Cuối cùng, Mạc Thiệu Khiêm bị mọi người kiềm chế lại, phải tiêm thuốc an thần và lịm đi trong giấc ngủ.
Dù không gây thiệt hại nhiều về vật chất, nhưng lễ tang của Đồng Khiết đã thực sự bị hủy hoại, tin đồn tại hiện trường càng lan truyền nhanh chóng không thể ngăn chặn.
Hứa Nguyệt lập tức chặn liên lạc với Mạc Thiệu Khiêm và tuyên bố sẽ không bao giờ dính líu đến anh ta nữa.
Mạc Thiệu Khiêm tỉnh dậy trong bệnh viện, gương mặt cha mẹ hiện lên trong tầm mắt anh ta.
Mẹ anh ta đau đớn đấm vào giường:
“Thiệu Khiêm, con thật khiến chúng ta thất vọng. Là người thừa kế của nhà họ Mạc, lại phát điên trước mặt bao công tử nhà giàu, phá hoại linh đường của vợ cũ, rốt cuộc con nghĩ gì vậy?”
“Đến giờ mà con vẫn không chịu thừa nhận chuyện Đồng Khiết tự s*át sao? Tự dối mình thì có ích gì chứ? Nếu lúc trước con kịp thời nhận ra, quan tâm con bé hơn một chút, thì mọi chuyện đã không đến mức này.”
Mẹ của Mạc Thiệu Khiêm là người đã chứng kiến con trai mình trưởng thành.
Bà có thể nhận ra, dù con trai bà không nói ra, nhưng trong lòng lại rất để tâm đến cái ch3’t của Đồng Khiết.
Tự dối mình chỉ là một cách trốn tránh.
Trốn tránh, vì không dám đối mặt, sợ rằng bản thân sẽ không thể chấp nhận được sự thật.
Nếu đã như vậy, tại sao trước đây lại đối xử với Đồng Khiết như thế?
“Mạc Thiệu Khiêm, cha nói cho con biết.”
Cha anh ta nghiêm khắc trách mắng:
“Chúng ta chỉ công nhận Đồng Khiết là con dâu duy nhất! Những kẻ mèo mả gà đồng khác đừng mong bước vào cửa nhà này!”
“Trước đây Đồng Khiết đã lưu trữ trứng của mình ở bệnh viện, chúng ta có thể làm thụ tinh ống nghiệm, không cần con phải cưới thêm ai nữa!”
“Con cứ ngồi đó mà suy nghĩ đi, con đừng hòng tìm được một người vợ tuyệt vời như Đồng Khiết thứ hai!”
Cha anh ta dìu mẹ đang khóc nức nở, ra khỏi phòng.
Mạc Thiệu Khiêm ngồi tựa vào giường bệnh, đầu óc trống rỗng.
Anh ta không biết mình bị làm sao.
Chỉ cần nghĩ đến việc Đồng Khiết, người phụ nữ đó, đã vĩnh viễn rời xa mình, anh ta lại cảm thấy…
Đau lòng.
Một nỗi đau như khoét sâu vào tận xương tủy, nặng nề đến mức anh ta gần như không thở nổi.
Người phụ nữ ấy đã chiếm ba năm trong cuộc đời mình, giờ cô ấy ch3’t rồi, mà vẫn có thể làm mình bị ảnh hưởng đến thế sao?
Mạc Thiệu Khiêm cảm thấy đầu đau nhói, nhắm mắt lại để thư giãn.
“Thiệu Khiêm? Anh không sao chứ?”
Bên ngoài phòng bệnh vang lên giọng nói ngọt ngào của Đồng Tinh Nguyệt.
Cô ta vội vàng bước vào, vẻ mặt lo lắng, đưa tay ra nắm lấy tay Mạc Thiệu Khiêm.
“Em đã gọi cho anh cả chục lần mà anh không nghe máy, em sợ anh có chuyện gì, nên vội đến thăm anh.”
Mạc Thiệu Khiêm nhíu mày, rút tay khỏi tay cô ta theo phản xạ.
Đồng Khiết là người nhà họ Đồng, vậy mà trong lễ tang của cô ấy, không một ai từ nhà họ Đồng đến.
Điều đó đủ thấy sự lạnh lùng của nhà họ Đồng.
Không, Đồng Khiết là một ngoại lệ.
Trước đây, mỗi khi nhìn Đồng Tinh Nguyệt, anh ta luôn thấy cô ta tỏa sáng, nhưng bây giờ, anh ta lại không muốn tiếp xúc với cô ta thêm nữa.
Có lẽ là do đã quen giữ khoảng cách suốt ba năm qua, cũng có thể vì đã nhìn thấy bộ mặt hai lòng của cô ta.
Bạn phải đăng nhập để gửi bình luận.
You cannot copy content of this page
Mê truyện số một
Má nó tang truyện sủng , tác giả điên r hả bị điên r
3 tháng