Chương 2:
13/11/2024
Chương 3:
13/11/2024
Chương 4:
13/11/2024
Chương 1:
13/11/2024
Chương 5:
13/11/2024
Chương 6:
13/11/2024
Chương 7:
13/11/2024
Chương 8:
13/11/2024
Chương 9:
13/11/2024
Chương 10:
13/11/2024
Chương 21:
14/11/2024
Chương 20:
14/11/2024
Chương 19:
14/11/2024
Chương 18:
14/11/2024
Chương 17:
14/11/2024
Chương 16:
14/11/2024
Chương 15:
14/11/2024
Chương 14:
14/11/2024
Chương 13:
14/11/2024
Chương 12:
14/11/2024
Chương 11:
14/11/2024
Đêm lạnh như nước.
19:30, cô đã chuẩn bị xong một bàn ăn đầy đủ, anh ta không về.
20:00, cô đã chuẩn bị sẵn nước tắm cho anh ta, anh ta vẫn chưa về.
23:00, cô là ủi xong bộ đồ anh ta sẽ mặc ngày mai, nhưng anh ta vẫn chưa về.
23:59, cô ngồi trước bàn ăn đã nguội lạnh từ lâu, trong căn nhà trống vắng.
Bất chợt, có tiếng động ngoài cửa, cuối cùng anh ta bước vào nhà trước 24:00.
Trước khi kết hôn, cô đã ra điều kiện bắt buộc, rằng mỗi ngày anh ta phải về nhà trước nửa đêm.
Vì thế, mỗi ngày anh ta đều bước vào nhà vào giây phút cuối cùng, không thừa một phút, một giây nào.
Đồng Khiết bước tới, giúp anh ta treo áo vest lên như thường lệ:
“Em đã chuẩn bị sẵn bữa tối rồi, để em hâm nóng lại cho anh nhé.”
Mạc Thiệu Khiêm theo đúng thỏa thuận, khẽ hôn lên má cô một cái, nhưng ánh mắt vẫn lạnh lùng như mọi khi:
“Ngày nào cũng diễn trò thế này, em không thấy mệt sao? Ngày nào cũng làm vậy, biết rõ là anh sẽ không ăn mà.”
Nói xong, anh ta lấy từ trong túi ra một chiếc hộp và ném cho cô.
“Cho em, quà kỷ niệm ba năm ngày cưới mà em muốn.”
“Là hôm kia rồi.”
Đồng Khiết nói.
“Hả?”
Mạc Thiệu Khiêm cau mày.
“Kỷ niệm ngày cưới, là hôm kia.”
Mỗi năm, anh ta đều mang quà về cho cô theo đúng thỏa thuận, nhưng năm nào anh ta cũng nhớ nhầm ngày, và hơn nữa…
Món quà nào anh ta mang về, cô cũng không thích.
Dây chuyền hình ngôi sao, mặt dây mặt trăng.
Mỉa mai thay, người trong lòng anh ta lại là Đồng Tinh Nguyệt.
Dù đã kết hôn với cô, nhưng lúc nào anh ta cũng nhắc nhở cô bằng đủ mọi cách rằng:
Đồng Khiết, em đã dùng thủ đoạn đáng khinh để có được cuộc hôn nhân này.
Anh chấp nhận mọi yêu cầu của em, nhưng anh không yêu em, thậm chí, còn căm ghét em.
Có lẽ vì đã quen với những nỗi đau suốt ba năm qua, Đồng Khiết nhận ra khả năng chịu đựng của mình đã trở nên vượt trội một cách kỳ lạ.
Cô cất món quà đi, cố gắng nở một nụ cười:
“Em rất thích món quà này, anh qua xem quà em chuẩn bị cho anh đi.”
Mạc Thiệu Khiêm vừa định nói không cần, thì Đồng Khiết lại lên tiếng, kiên quyết:
“Em đã để trên bàn rồi, chắc chắn anh sẽ thích.”
Mạc Thiệu Khiêm cau mày, bước chậm rãi đến bàn ăn, nhưng trước mắt anh ta chỉ thấy một…
Đơn ly hôn?!
“Mạc Thiệu Khiêm, chúc mừng kỷ niệm ba năm ngày cưới của chúng ta.”
Đồng Khiết đứng sau lưng, nói rõ ràng từng lời một:
“Chúng ta ly hôn đi.”
Trong mắt Mạc Thiệu Khiêm thoáng qua một chút bực bội:
“Em lại đang giở trò gì nữa vậy? Anh không có thời gian chơi với em đâu.”
“Anh đi tìm Đồng Tinh Nguyệt đi. Từ nay về sau, anh tự do rồi.”
Ba năm trước, Đồng Tinh Nguyệt mắc bệnh bạch cầu, cần gấp một ca ghép tủy.
Là chị cùng cha khác mẹ của cô ta, tủy của Đồng Khiết hoàn toàn phù hợp, và vì vậy, Mạc Thiệu Khiêm đã tìm đến cô.
Chàng công tử Mạc Thiệu Khiêm cao ngạo, chưa từng cúi đầu trước ai, lại vì Đồng Tinh Nguyệt mà cầu xin Đồng Khiết.
Khi ấy, nhìn Mạc Thiệu Khiêm như vậy, mắt cô bỗng chốc đỏ hoe, rồi cô đã đưa ra một điều kiện trao đổi.
Cô sẽ hiến tặng, nhưng Mạc Thiệu Khiêm phải cưới cô.
Cô nói: “Sau khi chúng ta kết hôn, anh phải yêu thương em, chiều chuộng em, dù bận đến đâu cũng phải về nhà trước nửa đêm, mỗi ngày phải hôn em một lần, và mỗi kỷ niệm ngày cưới đều phải tặng quà cho em. Chúng ta sẽ sống như vậy suốt đời.”
Cô chỉ nói ra hình ảnh mà mình tưởng tượng, nhưng chưa từng nghĩ rằng Mạc Thiệu Khiêm có thể vì Đồng Tinh Nguyệt mà hy sinh đến mức đó.
Anh ta chỉ im lặng vài giây, rồi nói:
“Được.”
Anh ta ngẩng đầu, trong mắt chứa đựng những tia đỏ vì thức trắng mấy đêm liền bên ngoài phòng bệnh của Đồng Tinh Nguyệt:
“Còn yêu cầu gì nữa? Nhanh lên, Tinh Nguyệt không thể đợi lâu đâu.”
Khoảnh khắc đó, Đồng Khiết nhìn anh ta, lại chẳng thể nói thêm điều gì.
Rõ ràng là cô đã có được anh, nhưng cũng giống như đã mất tất cả.
Đồng Khiết kéo mình ra khỏi dòng ký ức, nhìn người đàn ông cao lớn trước mắt, nước mắt bất giác rưng rưng.
“Chuyện ba năm trước, là lỗi của em. Em không nên chia cắt anh và Đồng Tinh Nguyệt.”
“Em đúng là đê tiện, vô liêm sỉ, lợi dụng lúc người khác gặp khó khăn. Xin lỗi anh, đừng hận em quá.”
“Em chỉ là… quá muốn có được anh thôi.”
Mạc Thiệu Khiêm nhìn chằm chằm vào tờ đơn ly hôn:
“Đã như vậy, tại sao bây giờ lại quyết định buông tha cho tôi?”
Đồng Khiết biết rằng anh ta sẽ không giữ cô lại, anh ta chỉ cần một cái cớ để hoàn toàn được tự do thôi.
“Chán rồi.”
Đồng Khiết thở dài:
“Ba năm rồi, vẫn không thể làm ấm được trái tim anh. Có lẽ, ngay từ đầu em đã sai, nên giờ em quyết định sẽ thích người khác.”
Chán rồi?
Quyết định… thích người khác?
Trong lòng Mạc Thiệu Khiêm thoáng qua một chút bực bội mà chính anh ta cũng không nhận ra.
Nhưng ngay sau đó, anh ta cầm bút lên và ký vào tờ đơn ly hôn không chút do dự.
“Đã ly hôn rồi, vậy thì những điều kiện trước đây cũng không còn hiệu lực nữa. Anh không cần phải ở lại đây hàng đêm nữa.”
Đồng Khiết nói thêm.
Cô ấy đang đuổi mình đi sao?
“Cầu còn không được.”
Mạc Thiệu Khiêm lạnh lùng nói, rồi cầm lấy áo vest chuẩn bị rời đi.
“Mạc Thiệu Khiêm!”
Nhưng khi anh ta chuẩn bị bước ra khỏi phòng, Đồng Khiết đột nhiên lớn tiếng gọi anh ta lại!
Mạc Thiệu Khiêm khựng lại, chậm rãi quay đầu, thấy Đồng Khiết đang đứng dưới ánh đèn, mặc một chiếc váy ngủ ren trắng.
Ánh đèn vàng nhạt khiến cô trông như sắp đổ gục.
Anh ta khẽ cau mày.
Từ lúc nào…
Sắc mặt cô ấy lại nhợt nhạt như thế?
Đồng Khiết cất lời:
“Anh còn nhớ ngày chúng ta kết hôn ba năm trước, em đã ước điều gì không?”
Mạc Thiệu Khiêm nhíu mày.
Rõ ràng, anh ta không nhớ.
Anh ta vốn chẳng thèm quan tâm đến bất cứ điều gì liên quan đến cô.
Đôi mắt Đồng Khiết dần đỏ hoe, từng lời cô nói đều rõ ràng:
“Mạc Thiệu Khiêm, từ hôm nay, em sẽ không thích anh nữa. Từ giờ, chúng ta không còn liên quan gì đến nhau.”
“Khi anh và Đồng Tinh Nguyệt kết hôn, đừng gọi em. Em sẽ không đến đâu. Em chúc hai người trăm năm hạnh phúc, con cháu đầy đàn!”
“Hy vọng là vậy.”
Mạc Thiệu Khiêm nhạt nhẽo đáp lại, đóng cửa rồi rời đi.
Chờ đến khi bóng dáng Mạc Thiệu Khiêm hoàn toàn khuất khỏi tầm mắt, Đồng Khiết mới buông lỏng toàn bộ sức lực đang cố gắng gượng, rồi ngã phịch xuống sàn.
Không biết cô đã ngồi đó bao lâu, điện thoại bỗng nhiên reo lên.
Là công ty chuyển nhà gọi đến, xác nhận lại với cô một lần nữa: Liệu sáng sớm mai có phải họ cần chuyển hết hành lý của cô đến bãi rác để đốt hay không.
“Đúng vậy, đốt sạch đi.”
Nếu cô không xử lý, không chừng một ngày nào đó Mạc Thiệu Khiêm trở về sẽ nhìn thấy và càng thêm khó chịu.
Sau khi sắp xếp xử lý xong mọi thứ, lúc trời tờ mờ sáng, Đồng Khiết khoác chiếc áo gió lên người, nhìn căn nhà cô đã sống suốt ba năm qua lần cuối, rồi không quay đầu lại mà bước ra khỏi cửa.
Chiếc taxi dừng lại tại bờ biển lớn nhất thành phố A, Đồng Khiết bước xuống xe, nhìn ra biển khơi bao la, cô chợt cảm thấy một sự tĩnh lặng chưa từng có.
Bạn phải đăng nhập để gửi bình luận.
You cannot copy content of this page
Mê truyện số một
Má nó tang truyện sủng , tác giả điên r hả bị điên r
3 tháng