Trở Về Tuổi Hai Mươi

Chương 7:

Chương trước

Chương sau

Hạ Lưu Phong nhìn tôi qua gương, mỉm cười: “Mẹ, con nghĩ rằng có lẽ đây là cơ hội mà ông trời đã dành cho mẹ.”

 

Tôi ngớ người: “Cơ hội gì?”

 

“Chú Trần là mối tình đầu của mẹ, mẹ đã thầm thương trộm nhớ chú ấy suốt ba năm trời, chuyện này con biết mà.”

 

Hạ Lưu Phong nháy mắt với tôi.

 

“Hồi bé con vô tình nhìn thấy nhật ký của mẹ, lúc đó con đã nhớ kỹ cái tên của chú ấy rồi. Lần này gặp lại chú Trần, con thấy ánh mắt của mẹ thật sự rất tinh đời đấy.”

 

Lúc này tôi mới hiểu ra thằng bé đang nói gì.

 

Cả người lập tức cứng lại, mở to mắt nhìn chằm chằm con trai, đến mức quên cả lời để nói.

 

Mối tình thầm lặng với Trần Lam Sinh đã là chuyện của hai mươi năm trước rồi. Khi ấy, vào ngày tốt nghiệp, tôi vốn định thổ lộ với anh, đã hẹn anh ở nhà ga, nhưng đợi cả đêm cũng không thấy người đến.

 

Mối tình thầm kín ấy từ đó bị tôi chôn sâu trong lòng.

 

Anh ra nước ngoài du học, còn tôi ở trong nước học xong, sau đó đi xem mắt và kết hôn với người mà cha mẹ hài lòng.

 

Rồi, tôi sinh ra Hạ Lưu Phong.

 

Đó đều là chuyện từ bao nhiêu năm trước rồi, tên nhóc này nói ra như thế, mẹ còn giữ thể diện được nữa không chứ?

 

Hạ Lưu Phong không để ý đến vẻ mặt xấu hổ của tôi, vẫn tiếp tục nói: “Mẹ, mẹ không nghĩ đây là cơ hội ông trời dành để bù đắp cho mẹ hả?”

 

“Trần Tư Vũ đã lén nói với con rằng, chú của cô ấy vội vàng trở về từ nước ngoài vì nghe được một tin đồn rằng Chủ tịch tập đoàn Hứa – Hứa Lâm Chi đã vài ngày không xuất hiện trước công chúng, nghi ngờ là sức khỏe không tốt.”

 

Hạ Lưu Phong nhún vai.

 

“Chỉ vì một tin tức chưa được xác thực mà chú ấy lập tức về nước, và khi thấy hình mẹ trong đoạn phim giới thiệu chương trình, chú ấy ngay lập tức liên lạc với Trần Tư Vũ, muốn tham gia chương trình này.”

 

“Mẹ, dường như chú ấy chỉ cần nhìn qua đã nhận ra mẹ rồi.”

 

“Con nghĩ là, có vẻ như chú ấy không phải là không thích mẹ.”

 

20

 

Có lẽ là do bị ma xui quỷ khiến.

 

Cũng có thể là lời của con trai đã tiếp thêm can đảm.

 

Giờ đây, tôi đứng trước cửa quán cà phê, không còn cơ hội quay đầu lại.

 

Bước vào trong, Trần Lam Sinh đã có mặt.

 

Anh vừa ngẩng đầu đã thấy tôi, thoáng ngạc nhiên nhưng rồi nhanh chóng che giấu bằng một nụ cười, vẫy tay với tôi.

 

Tôi ngồi xuống đối diện, chưa kịp mở miệng thì đã nghe anh hỏi: “Em đã trở lại rồi?”

 

Tôi có chút bối rối: “Ừm, có phải là trông không còn đẹp nữa không?”

 

“Không đâu, rất đẹp.” Anh cười: “Hứa Lâm Chi lúc nào cũng đẹp.”

 

Giọng điệu thoải mái của anh khiến tôi ngay lập tức nhớ đến ngày xưa.

 

Học bá Trần Lam Sinh thậm chí trong giờ nghỉ cũng không nói chuyện, còn tôi vì quá chán, đã dùng bút chì chọc nhẹ vào tay anh hết lần này đến lần khác.

 

“Này, cậu không thấy chán sao?”

 

“Này, cậu nói xem, ai đẹp nhất lớp mình?”

 

“Này, cậu nhìn tôi đi chứ? Cậu sẽ xếp tôi vào hạng mấy?”

 

“Thứ nhất.” Chàng trai ít nói bất ngờ quay đầu lại: “Hứa Lâm Chi, cậu đẹp nhất, là người đẹp nhất.”

 

“Giờ tôi có thể tiếp tục làm bài tập được chưa?”

 

Ánh nắng chiếu lên gương mặt nghiêng của chàng trai, thêm chút chân thành vào nét mặt vốn không biểu cảm.

 

Tôi ngơ ngác nhìn, phải mất vài giây mới bừng tỉnh, ấp úng đáp: “Cậu viết đi, tôi không làm phiền cậu nữa.”

 

 

Trong đầu lướt qua rất nhiều ký ức, cuối cùng dừng lại ở câu nói của Hạ Lưu Phong – Con nghĩ là, có vẻ như chú ấy không phải là không thích mẹ.

 

Tôi cắn môi, ngẩng đầu đối diện với ánh mắt của người đàn ông.

 

“Em có chuyện muốn hỏi anh.”

 

Trần Lam Sinh: “Em nói đi.”

 

“Năm tốt nghiệp, em đã hẹn anh ra ngoài, tại sao anh không đến?”

 

21

 

“Anh có đến.” Trần Lam Sinh nhíu mày: “Chẳng phải là em không đến sao?”

 

“Anh nói gì?” Tôi giật mình đến mức giọng nói cũng thay đổi: “Em đã đợi anh bảy tiếng đồng hồ ở ga tàu đấy!”

 

Anh nhìn tôi, im lặng một lúc lâu.

 

Cuối cùng, anh khẽ nói: “Anh đã đợi em cả đêm.”

 

Hai chúng tôi trừng mắt nhìn nhau trong mười giây.

 

Mười giây này dài như nửa thế kỷ.

 

 

Khi về đến nhà sau buổi uống cà phê, tôi vẫn còn bàng hoàng.

 

Hai mươi năm trước, ga tàu Giang Thành còn chia thành ga Nam và ga Bắc nữa hả?

 

Trần Lam Sinh đã đến ga Nam…

 

Còn tôi thì đến ga Bắc.

 

Rồi chúng tôi cứ thế đợi nhau suốt bao lâu như vậy.

 

Đây là trò đùa trớ trêu đến nhường nào?

 

Vừa biết được sự thật này, tôi lập tức cầm lấy túi và rời đi.

 

Cần thời gian để bình tĩnh lại.

 

Mơ màng trở về nhà, vừa mở cửa, tôi đã nghe thấy tiếng hét chói tai của phụ nữ và tiếng gầm gừ giận dữ của đàn ông.

 

Tôi giật mình, vội lao vào phòng của con trai.

 

Mặt Hạ Lưu Phong đỏ bừng, quần áo xộc xệch.

 

Thằng bé loạng choạng chạy ra cửa, va ngay vào tôi đứng ở đó.

 

“Mẹ.” Nhìn thấy tôi, thằng bé thở phào nhẹ nhõm: “Mau đưa con đến bệnh viện, con cảm thấy cơ thể mình không ổn.”

 

Tôi còn chưa kịp hỏi thêm thì nghe thấy tiếng khóc của một người phụ nữ.

 

Quay đầu nhìn, tôi thấy Cố Tư Ý đang ngồi bệt xuống đất, quần áo cũng xộc xệch.

 

“Dì!” Cô ta lao đến ôm chặt chân tôi: “Dì phải đứng ra giúp con, Lưu Phong vừa uống quá chén, rồi anh ấy đã… đã với con…”

 

Tôi: “…”

 

Thật là một mớ bòng bong.

 

Hạ Lưu Phong tức giận: “Cố Tư Ý, cô còn biết xấu hổ không? Là cô cho tôi uống thuốc!”

 

Cố Tư Ý nghiêm giọng phản bác: “Em không có!”

 

Thấy tôi đứng bên cạnh im lặng, cô ta cúi đầu, lau nước mắt: “Nếu các người đã bắt nạt tôi như vậy, chi bằng tôi trực tiếp báo cảnh sát. Cảnh sát sẽ trả lại công bằng cho tôi!”

 

À, tôi bừng tỉnh, hóa ra cô ta đang đe dọa chúng tôi.

 

Cô ta chắc chắn rằng Hạ Lưu Phong hiện là ngôi sao nổi tiếng, sẽ không dám đùa giỡn với tương lai của mình.

 

Bởi vì bất kể kết quả điều tra vụ này ra sao, thằng bé đều sẽ bị ảnh hưởng.

 

Và Cố Tư Ý đã dám liều mạng như vậy, chắc cô ta đã chuẩn bị sẵn sàng.

 

Có thể đã chụp ảnh, hoặc đã liên lạc với ai đó sẵn sàng xông vào bất cứ lúc nào.

 

Tôi cúi đầu nhìn: “Vậy cô muốn gì đây?”

 

Cố Tư Ý nghẹn ngào vài tiếng.

 

“Con biết Lưu Phong chắc chắn không cố ý.”

 

Giọng cô ta nhẹ nhàng và mềm mỏng.

 

“Thế này đi, chỉ cần Lưu Phong mở một cuộc họp báo, làm rõ một số hiểu lầm trước đây của chúng con, thì con sẽ không tính toán chuyện này nữa.”

 

Tôi ngẫm nghĩ một lát: “Cô nói có lý.”

 

Hạ Lưu Phong suốt ruột: “Mẹ!”

 

Tôi mỉm cười, nhìn về phía cô gái: “Nhưng tôi vẫn thấy đề nghị báo cảnh sát có vẻ hay hơn.”

 

Nụ cười của Cố Tư Ý cứng đờ trên mặt, khó tin nhìn tôi: “Bà nói gì?”

 

Cảnh sát đến rất nhanh, khi họ nhìn thấy Hạ Lưu Phong và Cố Tư Ý thì sững sờ, rõ ràng là nhận ra hai khuôn mặt này.

 

“Ai báo cảnh sát?”

 

“Tôi.” Tôi chỉ vào Cố Tư Ý: “Cô ta mưu đồ làm chuyện xấu với con trai tôi, hành vi đồi bại, xin các anh cảnh sát nghiêm túc xử lý.”

 

Cảnh sát, Cố Tư Ý, Hạ Lưu Phong: “…”

 

Hình ảnh Cố Tư Ý bị đưa lên xe cảnh sát nhanh chóng lan truyền trên mạng.

 

Dù có đeo khẩu trang và kính râm, những người quen biết cô ta vẫn nhận ra ngay lập tức.

 

Từ khóa #Cố Tư Ý D*m Ô# nhanh chóng đứng đầu xu hướng.

 

Weibo sập mấy lần.

 

Một số khán giả không hiểu chuyện lập tức chửi bới.

 

Hết Chương 7:.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page