Trở Về Tuổi Hai Mươi

Chương 4:

Chương trước

Chương sau

Hạ Lưu Phong gãi đầu, theo bản năng nhìn về phía tôi.

 

Tôi gật đầu ra hiệu: “Cứ qua đó đi.”

 

Dù sao trước ống kính không thể công khai từ chối cô ta, nếu không khi phát sóng sẽ trông thật khó xử.

 

Chương trình có lẽ cũng muốn quay lại những cảnh ngọt ngào của hai người họ để tăng thêm sự thu hút.

 

Tôi thậm chí còn nghi ngờ rằng phần này của chương trình là dành riêng cho hai người bọn họ.

 

Hạ Lưu Phong bị Cố Tư Ý kéo đi.

 

Trước khi đi, Cố Tư Ý còn nháy mắt với tôi: “Xin lỗi nhé, chị Lâm Chỉ, chương trình quy định chỉ được mời một người thôi…”

 

Tôi cười mà như không cười: “Không sao.”

 

Sau khi họ rời đi, tôi đứng đó suy nghĩ xem nên làm gì tiếp theo.

 

Vì vẫn còn một máy quay đang chĩa vào mình, không còn cách nào, tôi đành tiếp tục thực hiện nhiệm vụ.

 

Vừa định đi đến đội của Lâm Nhất Phàm để hỏi thử, thì từ xa vang lên giọng nói trong trẻo của một cô gái.

 

“Chị Lâm Chỉ, qua đội em đi, hôm nay tụi em có cá kho đó!”

 

Là Trần Tư Vũ.

 

Haiz, nơi mà tôi không muốn đến nhất chính là đội của họ.

 

Chủ yếu là vì sợ tiếp xúc quá nhiều với Trần Lam Sinh.

 

Nhưng không còn cách nào khác, họ đã mời thế này, tôi không thể từ chối.

 

Mỉm cười gượng gạo, bước tới: “Được thôi.”

 

11

 

Cố Tư Ý bắt Hạ Lưu Phong cõng mình chạy một vòng quanh khu cắm trại, coi như là cái giá phải trả để được ăn nhờ.

 

Vài máy quay bám sát hai người họ, phải nói rằng cặp trai xinh gái đẹp này thật sự rất bắt mắt.

 

Tôi cẩn thận hỏi Trần Tư Vũ: “Mọi người muốn tôi giúp gì đây?”

 

Trần Tư Vũ suy nghĩ một lúc, rồi quay đầu hỏi Trần Lam Sinh: “Chú nhỏ, chú thấy sao?”

 

Trần Lam Sinh nhìn tôi, sau đó rất tự nhiên bước đến bên cạnh.

 

Anh đưa cho tôi mớ đậu đũa trong tay: “Hứa Lâm Chi, em nhặt giúp tôi nhé?”

 

Tôi thở phào nhẹ nhõm, đưa tay nhận lấy: “Được thôi.”

 

Nhưng ngay khi quay lưng lại, tôi sững người, cảm giác như sét đánh ngang tai.

 

Vừa rồi anh ấy gọi mình là gì thế?

 

Tôi mở to mắt quay lại nhìn.

 

Chỉ thấy Trần Lam Sinh đứng bên cạnh, ánh mắt nhìn tôi, thâm trầm khó đoán.

 

Tôi và người đàn ông đối mắt vài giây, tim đập như trống dồn.

 

Tôi chắc chắn, anh đã nhận ra mình.

 

 

May thay, không ai khác nghe thấy câu nói vừa rồi của Trần Lam Sinh.

 

Tôi cố giữ bình tĩnh, cười nói: “Anh Trần gọi nhầm rồi, tôi là Lâm Chỉ.”

 

Anh nhìn tôi chăm chú vài giây rồi dời ánh mắt: “Ồ.”

 

Rõ ràng là không tin.

 

Aaa… đáng sợ quá!

 

Tôi gào thét trong lòng một cách bất lực.

 

Bữa trưa căng thẳng như ngồi trên đống kim châm cuối cùng cũng kết thúc.

 

Đến buổi chiều, chương trình sắp xếp cho chúng tôi ngồi quanh đống lửa để trò chuyện.

 

Gần như suốt buổi, Cố Tư Ý – người được gọi là “mặt trời nhỏ” – dẫn dắt câu chuyện, tôi nghe đến mức muốn ngủ gục.

 

Đến tối, cuối cùng kết thúc một ngày ghi hình.

 

Vừa về đến khách sạn thì tôi nhận được tin nhắn từ Trần Lam Sinh.

 

“Lên sân thượng, tôi nghĩ chúng ta cần nói chuyện.”

 

12

 

“Hứa Lâm Chi?”

 

“Hahaha, anh Trần đúng là biết đùa, Hứa Lâm Chi là mẹ của Hạ Lưu Phong đấy, tôi thì mới bao nhiêu tuổi chứ, hahaha…”

 

Tôi cười khan hai tiếng, mồ hôi lạnh toát sau lưng.

 

Sao Trần Lam Sinh lại không chơi theo quy tắc thường tình?

 

Anh thẳng thắn như vậy, tôi suýt chút nữa không chống đỡ nổi.

 

Trên sân thượng, Trần Lam Sinh đứng đối diện tôi, ánh mắt sâu thẳm.

 

Chờ tôi nói xong rồi mới mở lời tiếp: “Trên dái tai của em có một nốt ruồi, và Hứa Lâm Chi cũng có.”

 

Tôi phản bác: “Nhiều người cũng có nốt ruồi ở dái tai mà.”

 

Anh chỉ vào cổ tay tôi: “Nhưng ở đây, em còn có một vết sẹo.”

 

Cả người tôi run lên, theo bản năng rụt tay vào trong tay áo.

 

Ở đó quả thật có một vết sẹo, là do hồi cấp ba, tôi với Trần Lam Sinh giận nhau, trong lúc cãi vã vô tình để lại.

 

Khi đó, anh đã lo lắng đến mức suýt khóc, liên tục xin lỗi.

 

Từ sau lần ấy, mỗi khi chúng tôi cãi nhau, tôi chỉ cần chìa vết sẹo này ra là anh lập tức im lặng.

 

Nhưng bây giờ, người im lặng chính là tôi.

 

Trần Lam Sinh tiến lên một bước: “Em giống hệt trong ký ức của anh, Hứa Lâm Chi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

 

Tôi nhìn anh rất lâu, cuối cùng thở dài, mệt mỏi ngồi phịch xuống ghế.

 

“Em biết là không thể giấu được anh.”

 

Tôi chậm rãi kể lại toàn bộ câu chuyện cho anh nghe.

 

Khả năng chấp nhận của Trần Lam Sinh tốt hơn Hạ Lưu Phong nhiều, sau một thoáng ngạc nhiên, anh dần hiểu ra: “Thì ra là vậy.”

 

Tôi cúi đầu: “Xét tình nghĩa bạn cũ bao năm qua, anh đừng tiết lộ chuyện này nhé. Nếu không, em sẽ thành vật thí nghiệm trong phòng thí nghiệm mất.”

 

Trần Lam Sinh khựng lại một chút, rồi cười khẽ: “Lâm Chỉ, trong lòng em, anh là người không đáng tin như vậy sao?”

 

Tôi cũng mỉm cười, không nói thêm gì nữa.

 

Thật không ngờ, gặp lại bạn cũ lại là một cảnh tượng như thế này.

 

Trần Lam Sinh vừa định nói thêm thì đột nhiên cảm nhận được điều gì đó, quay đầu nhìn về phía lối vào sân thượng.

 

Tôi nhìn theo ánh mắt của anh, chỉ kịp thấy một góc áo màu xanh nước biển.

 

Trần Lam Sinh nói: “Có người ở đằng kia.”

 

Tôi gật đầu: “Là người em quen. Anh về trước đi, em qua xem thử.”

 

Nếu tôi không nhớ nhầm, hôm nay chỉ có Cố Tư Ý mặc bộ đồ xanh nước biển.

 

Khi tôi đuổi kịp Cố Tư Ý, cô ta đang định về phòng mình.

 

Tôi bước nhanh hơn, chen vào cùng.

 

Cố Tư Ý giật mình: “Cô làm gì đấy?”

 

Tôi liếc điện thoại của cô ta: “Cô vừa chụp ảnh phải không?”

 

Đối phương cười khẩy: “Sao? Mình làm mà còn sợ bị người khác chụp lại à?”

 

Tôi không hiểu: “Cô nói gì?”

 

Cố Tư Ý nhìn tôi: “Lý lịch của Trần Lam Sinh, cô cũng đã điều tra rồi nhỉ?”

 

“Người sáng lập công ty Công Nghệ Tân Nguyệt, doanh nhân mới nổi trong ngành, giá trị tài sản hàng nghìn tỷ. Vì vậy cô không còn bám lấy Hạ Lưu Phong nữa mà quay sang quyến rũ anh ta à?”

 

Tôi ngớ người.

 

Trần Lam Sinh lợi hại vậy ư?

 

Bấy nhiêu năm rồi, tôi thật sự không nghe tin gì về anh cả.

 

Nhưng đó không phải điều quan trọng nhất, điều quan trọng là…

 

Tôi quay đầu nhìn Cố Tư Ý, mỉm cười, sau đó đưa tay tát cô ta một cái.

 

“Những lời cô nói khó nghe quá, tôi không thích.”

 

Cố Tư Ý ôm mặt, mở to mắt nhìn tôi.

 

Cô ta tức giận tột độ, giơ tay lên định tát trả.

 

Tôi lập tức lùi lại một bước, né tránh.

 

Cố Tư Ý giận sôi máu, lập tức lấy điện thoại gọi cho Hạ Lưu Phong, khóc nức nở: “Lưu Phong, anh mau đến đây, có người đánh em!”

 

Năm phút sau, Hạ Lưu Phong xắn tay áo chạy vào phòng của bạn gái.

 

Thấy tôi, đồng tử thằng bé giãn rộng.

 

“M, mẹ… sao lại là cô?”

 

Cố Tư Ý ôm mặt đỏ ửng, chỉ vào tôi: “Lưu Phong, anh xem mặt em bị cô ấy đánh này!”

 

Hạ Lưu Phong nhìn mặt cô ta, rồi lại nhìn tôi, hỏi với vẻ mặt phức tạp: “Cô đánh cô ấy làm gì?”

 

Tôi đáp: “Cô ta nói tôi quyến rũ Trần Lam Sinh. Hơn nữa, trước đó cô ta cũng tát tôi một cái, bây giờ tôi chỉ trả lại mà thôi.”

 

“Gì cơ?” Hạ Lưu Phong ngạc nhiên: “Quá đáng thật đấy!”

 

Cố Tư Ý đứng phía sau gật đầu: “Đúng vậy! Quá đáng thật! Tôi chỉ nói cô một câu mà cô đã dám đánh tôi!”

 

Hạ Lưu Phong quay đầu nhìn cô ta: “Anh nói em đấy.”

 

Hết Chương 4:.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page