“Sao lại chỉ có một mình em vậy?” Cậu ta tò mò hỏi: “Người bạn tham gia cùng với em đâu rồi?”
Trần Tư Vũ ngẩng đầu nhìn về phía con đường, khi thấy một chiếc Maybach xuất hiện trước ống kính, mắt cô ấy sáng lên: “Ở đó kìa!”
Một người đàn ông mặc áo sơ mi và quần tây bước xuống từ xe, nhanh chóng tiến lại gần.
Dù trông không còn trẻ nữa, nhưng phong thái trầm ổn, nho nhã của anh thu hút sự chú ý của mọi người có mặt.
Tôi nghe thấy Lâm Nhất Phàm thì thầm đầy ngạc nhiên: “Đúng là một ông chú đẹp trai.”
Anh dừng lại cách đó vài bước, lịch sự nói: “Xin lỗi, tôi đến trễ.”
Trần Tư Vũ lập tức chạy đến chào đón.
Cô ấy hào hứng giới thiệu: “Đây là người bạn tham gia cùng với em, cũng là chú nhỏ của em, Trần Lam Sinh.”
“Vãi—” Tôi buột miệng chửi thầm, vội quay đầu đi.
Hạ Lưu Phong để ý thấy sự khác thường của tôi, tranh thủ lúc mọi người đang tập trung vào Trần Lam Sinh, nhẹ nhàng dịch lại gần.
“Sao vậy, mẹ?”
Tôi với vẻ mặt như đang mắc kẹt, khẽ hất cằm về phía đó.
“Người đó là bạn học cấp ba của mẹ.”
7
Trần Lam Sinh là bạn học cấp ba của tôi, còn là bạn cùng bàn suốt ba năm.
Nếu nói ai là người hiểu rõ tôi thời còn trẻ nhất, thì chắc chắn anh nằm trong top ba.
Tôi theo phản xạ định lùi đi, nhưng chưa kịp thì Trần Tư Vũ đã kéo Trần Lam Sinh đến.
“Chú nhỏ, đây là bạn cháu, Hạ Lưu Phong, và bạn của anh ấy, Lâm Chỉ.”
Trần Lam Sinh mỉm cười bắt tay với Hạ Lưu Phong.
Khi quay sang nhìn tôi, nụ cười lịch thiệp trên mặt anh lập tức khựng lại.
Còn tôi chỉ cảm thấy mồ hôi lạnh sắp toát ra, run rẩy giơ tay: “Chào anh, anh Trần.”
Ánh mắt ngạc nhiên của anh thoáng qua rồi biến mất, sau đó nắm lấy tay tôi.
Khi tay vừa rời khỏi, anh nói: “Em rất giống một người bạn của tôi.”
Hạ Lưu Phong cười gượng: “Vậy thì đúng là trùng hợp rồi, ha ha ha ha…”
Đúng lúc đó, đạo diễn gọi chúng tôi tập hợp, tôi thở phào nhẹ nhõm, theo Hạ Lưu Phong đi về phía đạo diễn.
Đạo diễn bắt đầu giới thiệu các quy tắc ghi hình, mọi người đều chăm chú lắng nghe, nhưng tôi cứ có cảm giác có một ánh nhìn lướt qua mình.
Ngẩng đầu nhìn lên, Trần Lam Sinh tự nhiên quay đi chỗ khác.
Ôi trời, xong đời rồi.
Anh ấy có phát hiện ra điều gì không?
Dù sao chúng tôi đã thân thiết suốt ba năm cấp ba…
8
Sau khi mọi người lần lượt tự giới thiệu, đạo diễn dẫn chúng tôi đến một bức tường leo núi đã được chuẩn bị sẵn.
Trên tường, ở các độ cao khác nhau có treo những chiếc giỏ tre, giỏ càng ở vị trí cao thì bên trong càng nhiều đồ.
Ông ta chỉ vào các dụng cụ bên cạnh: “Một lát nữa, các nữ khách mời sẽ phải đeo đồ bảo hộ để leo lên lấy nguyên liệu nấu bữa trưa cho đội của mình.”
Nghe vậy, sắc mặt tôi lập tức thay đổi.
Tôi không sợ trời, không sợ đất, chỉ sợ độ cao.
Hạ Lưu Phong lập tức nói: “Đạo diễn, hay là để các nam khách mời làm nhiệm vụ này…”
Đạo diễn cắt lời: “Nam khách mời cũng có nhiệm vụ của mình.”
Tôi vỗ vai Hạ Lưu Phong, khẽ nói: “Không sao đâu, mẹ sẽ cố gắng lấy chiếc giỏ thấp nhất.”
“Độ cao này chắc là mẹ chịu được.”
Tôi không muốn vì mình mà làm ảnh hưởng đến quá trình ghi hình.
Hạ Lưu Phong định nói gì đó, nhưng thấy có máy quay bên cạnh, nên đành im lặng.
Nhiệm vụ bắt đầu, tôi đeo dụng cụ bảo hộ và đứng dưới chân bức tường leo núi.
Cố Tư Ý đứng bên cạnh, đứng rất sát tôi.
“Hạ Lưu Phong thật sự quan tâm đến chị đấy, anh ấy nói rằng chị sợ độ cao, bảo em chăm sóc chị nhiều hơn.”
Tôi: “…”
Thằng nhóc thật biết cách gây rắc rối cho mẹ nó.
Tôi quay đầu nhìn lại, các nam khách mời đã di chuyển đến địa điểm thực hiện nhiệm vụ của họ.
Đạo diễn vừa ra hiệu lệnh, tôi hít sâu một hơi, đưa tay bám vào vách núi.
Càng leo lên cao, cơ thể càng cứng ngắc.
Hai chân bắt đầu run lên không kìm được.
Chưa được bao lâu, tôi đã bị tụt lại cuối cùng.
Cố Tư Ý ở phía trên tôi, dừng lại một chút rồi quay đầu nhìn xuống.
“Hạ Lưu Phong nhờ em chăm sóc chị, thì em nhất định không phụ lòng anh ấy.”
Giọng nhỏ nhẹ, người khác không nghe thấy.
“Em sẽ để lại những nguyên liệu tốt nhất cho chị.”
Nói xong, cô ta khẽ nhếch môi, leo nhanh thêm vài bước, lấy xuống chiếc giỏ thấp nhất.
Cố Tư Ý hạ cánh an toàn, tôi nghe cô ta nói với máy quay: “Thật sự khó quá, chị Lâm Chỉ giỏi hơn em nhiều!”
“Chị Lâm Chỉ, cố lên nhé!”
9
Trong lúc leo, tôi liếc nhìn xuống, tim lập tức đập thình thịch, đầu óc quay cuồng.
Quay lên nhìn lại, ba chiếc giỏ ở vị trí thấp hơn đã bị các nữ khách mời khác lấy hết.
Chỉ còn lại chiếc giỏ cao nhất để chọn.
Tôi một mình bám trên đó, gió thu thổi qua, cảm giác thật lạnh lẽo.
Các nam khách mời đã lần lượt quay lại.
Thấy Hạ Lưu Phong, Cố Tư Ý vui vẻ tiến tới: “Lưu Phong, anh xem nguyên liệu em lấy được này…”
Cô ta hoàn toàn bỏ lại người bạn mình đưa đến.
Hạ Lưu Phong cười nói với bạn gái, nhưng ánh mắt vừa lướt qua phía tôi thì lập tức tái mặt.
“Mẹ…”
Cậu ta cuống cuồng chạy tới, thấy ống kính máy quay ở ngay trước mặt, liền miễn cưỡng đổi cách xưng hô: “Trời ơi, sao cô vẫn còn ở trên đó?”
Hai chân tôi mềm nhũn: “Hạ Lưu Phong, cậu có phiền không nếu chúng ta nhịn một bữa trưa? Tôi thật sự không thể leo lên nữa rồi.”
Hạ Lưu Phong cuống quýt: “Cô xuống đây đi! Nhịn một bữa cũng chẳng sao cả!”
Tôi được người ta đỡ xuống, cả người suýt chút nữa khuỵu xuống đất.
Người gần nhất, Trần Lam Sinh, vội vươn tay ra nắm lấy cánh tay tôi.
Anh giữ tôi đứng vững.
“Em sợ độ cao, đúng không?”
Anh bất chợt hỏi.
Tôi sững người, vô thức rút tay ra khỏi tay đối phương.
“Không… không có.”
Là bạn cùng bàn thời cấp ba, Trần Lam Sinh biết rõ tôi bị sợ độ cao.
Năm ấy, trường từng tổ chức chuyến tham quan Tháp truyền hình Minh Châu Phương Đông, tôi đứng trên đó liền ngất xỉu, cuối cùng là Trần Lam Sinh cõng tôi đến bệnh viện…
Lúc này, Hạ Lưu Phong lao tới, lo lắng nói: “Mẹ sợ độ cao nặng như vậy sao còn cố sức…”
Tôi: “…”
Đúng là con trai tôi, tài phá đám thì số một.
Không biết Trần Lam Sinh có nghe thấy không, anh không hỏi thêm, chỉ lặng lẽ tránh qua một bên, để Hạ Lưu Phong dìu tôi sang một chỗ nghỉ ngơi.
10
Các nam khách mời giành được bộ dụng cụ nấu nướng, còn các nữ khách mời lấy được nguyên liệu nấu ăn.
Hiện tại, tất cả các đội đều bắt đầu sơ chế nguyên liệu để chuẩn bị nấu ăn.
Hạ Lưu Phong thể hiện rất tốt, giành được bộ dao và chảo xào tốt nhất.
Lúc này, hai mẹ con chúng tôi ôm chiếc chảo ngồi trên tảng đá, nhìn nhau cười trừ.
Tôi có chút ngượng ngùng: “Mẹ làm vướng chân con rồi, thật xin lỗi nhé, con trai.”
Hạ Lưu Phong ôm bụng: “Không sao đâu, nhịn một bữa thôi mà.”
Có lẽ vì muốn tăng thêm nội dung quay, một thành viên trong đội biên tập đến gặp chúng tôi theo chỉ thị của đạo diễn.
Ông ta nói sẽ cho đội chúng tôi một cơ hội để có thể ăn bữa trưa.
“Các bạn có thể đến các đội khác để xin ăn, nếu hoàn thành yêu cầu mà đội đó đưa ra thì có thể ở lại ăn cùng.”
“Tuy nhiên, hai bạn phải hành động riêng lẻ.”
Điều này có nghĩa là tôi và Hạ Lưu Phong phải chia nhau đến hai đội khác.
Chúng tôi còn chưa nói gì thì Cố Tư Ý đã nhảy ra trước, thân mật và ngượng ngùng nhìn Hạ Lưu Phong: “Anh qua bên em ăn nhé?”
You cannot copy content of this page
Bình luận