Trở Thành Cá Mặt Khi Xuyên Vào Truyện Mạt Thế

Chương 21

Chương trước

Chương sau

Lục Khải Minh vừa đi vừa mở lon Coca, dựa vào bàn, ngửa đầu uống ừng ực. Sau đó nói:

“Ném nó đi làm gì? Phải giữ lại chứ.”

“Giữ lại nó làm gì? giữ lại để anh ăn nó chắc?” Cô chẳng muốn ở chung một phòng với tang thi, mỗi giây mỗi phút đều phải canh chừng sợ bị nó tấn công. Lỡ đâu dây trói không đủ chắc là cô xong đời.

Lục Khải Minh đậy nắp lon, chớp mắt nói với cô:

“Giữ lại sẽ có tác dụng lớn.”

Xong rồi anh đi tìm dụng cụ, kiếm được một cuộn băng dính trong suốt, trói Kim Bán Đồn thêm vài vòng để đảm bảo chắc chắn, buộc nó cứng đơ như xác ướp, sau đó đá cửa phòng chứa đồ sau bếp ra, nhét nó vào trong và khóa lại.

Giang Diệu Diệu thật sự không hiểu nổi.

Tại sao anh cứ nhất quyết giữ con tang thi đó trong nhà? Chẳng lẽ anh ta không sợ lỡ một ngày nó xổng ra rồi lao vào cắn người thì sao?

À đúng rồi – vừa rồi anh ta vẫn luôn vật lộn với đám tang thi, không bị thương đấy chứ?

Lục Khải Minh thấy cô nhìn mình một cách dò xét, lập tức ngồi thụp xuống đất, kêu rên:

“Trên người tôi đau quá…”

“Hả? Anh bị cắn chỗ nào?”

Giờ đuổi anh ta ra ngoài không biết còn kịp không?

“Ở đây.”

Anh giơ một bàn tay ra.

Giang Diệu Diệu nhìn kỹ, xoay qua xoay lại xem xét:
“Có thấy vết thương đâu đâu?”

“Tôi bị ghế đè lên mà, làm gì có vết thương ngoài da, tất cả điều là nội thương!”

Lúc này cô mới hiểu ra, liền đứng dậy đá thêm cho anh ta một cú.

“Anh xứng đáng!”

Nói xong thì cô đi tới ghế ngồi xuống.

Lục Khải Minh vẫn ngồi xổm dưới đất, ra vẻ đáng thương:

“Đầu tôi cũng đau quá, không biết có phải bị chấn động não rồi không?”

“Bụng cũng đói quá, không biết có ai sẵn lòng nấu cho tôi một gói mì không?”

“Haiz… làm người đã khó, làm đàn ông càng khó. Rõ ràng làm bao nhiêu chuyện, vậy mà vẫn bị ghét bỏ…”

Giang Diệu Diệu không chịu nổi nữa, bỗng dưng bật dậy, hung dữ đe dọa:

“Anh nói thêm câu nào nữa là tôi liều chết với anh luôn đấy!”

—-

Lục Khải Minh rất thức thời ngậm miệng, còn làm thêm động tác kéo khóa miệng bên môi, sau đó tròn mắt ra vẻ vô tội nhìn cô.

Giang Diệu Diệu mặt không cảm xúc đi lên lầu, vào phòng ngủ rồi khóa trái cửa lại.

Sau trận vật lộn khi nãy, cô mệt đến mức đổ cả mồ hôi, vào nhà vệ sinh múc nửa chậu nước lạnh lau người qua loa, rồi chui vào chăn, nhắm mắt ngủ luôn.

Không biết đã qua bao lâu, Lục Khải Minh lên lầu gõ cửa phòng:

“Tôi làm cơm chiên xúc xích, cô ra ăn một chút đi.”

Giang Diệu Diệu mở mắt, sống mũi cay cay.

Hắn thật đúng là đáng ghét, nói chuyện khiến người ta muốn nhét shi*t vào miệng hắn. Thế nhưng có lúc lại đối xử với cô khá tốt.

Trên đời sao lại có loại người phiền phức thế này? Sao nguyên tác không cho hắn làm nam chính, đúng thật là tiếc.

Thấy cô im lặng không trả lời. Lục Khải Minh đi xuống lầu, nhưng chẳng bao lâu lại quay lại.

“Tôi vào được không? Tôi mang cơm lên cho cô rồi, ăn xong rồi ngủ tiếp cũng được.”

Giang Diệu Diệu nhón chân lén đi mở khóa cửa, sau đó chui lại vào chăn, ra vẻ lạnh lùng:
“Vào đi.”

Lục Khải Minh đẩy cửa bước vào, tay bưng bát cơm chiên, ánh mắt dịu dàng:

“Ban ngày cô cũng mệt rồi, phải bổ sung năng lượng, không thể để đói mà hại thân. Dậy ăn chút đi.”

Cô hừ lạnh, quay mặt không thèm nhìn:

“Tôi không thèm ăn đồ anh nấu. Tôi là người phụ nữ độc ác, không xứng.”

“Ăn đi mà, tôi đã làm rồi. Cô không ăn tôi sẽ buồn lắm.”

Lục Khải Minh vừa dịu dàng vừa lì lợm khuyên nhủ, thậm chí còn đưa tận miệng cô, hạ mình hết mức. Giang Diệu Diệu lúc này mới chịu dậy, miễn cưỡng ngồi ăn cơm chiên trứng xúc xích hắn làm.

Không thể không thừa nhận, tay nghề cơm chiên của hắn thật sự rất đỉnh. Rõ ràng cùng một nguyên liệu, vậy mà cơm chiên hắn làm lại ngon hơn cô làm.

Lục Khải Minh ngồi cạnh nhìn cô ăn, còn rót nước cho cô, giống hệt một “vợ nhỏ” hiền lành, thỉnh thoảng nhắc nhẹ:

“Cô ăn chậm thôi, coi chừng bị nghẹn.”

Giang Diệu Diệu ngoài mặt tỏ ra dửng dưng, nhưng trong lòng lại ngạc nhiên không thôi.

Chẳng lẽ đánh một trận làm hắn đổi tính thật?

Bạo lực đúng là hiệu quả thật.

Đang ăn dở, Lục Khải Minh bắt đầu nói năng mờ ám:

“Cơm này ngon không?”

“ Cũng được.”

“Tôi đối xử với cô có tốt không?”

“Tạm được.”

“Hiện tại hai ta là bạn duy nhất của nhau rồi đúng không? Còn cùng nhau vào sinh ra tử. Nếu tôi bệnh, lây sang cô thì không tốt lắm đâu.”

Cô cảnh giác ngẩng đầu, bên mép còn dính hạt cơm.

“Rốt cuộc anh định nói gì?”

Lục Khải Minh giúp cô gỡ hạt cơm, thở dài:

“Cái khăn trải giường tôi bị Kim Bán Đôn dùng rồi, cái chăn còn bị ướt lạnh, lại còn bị làm bẩn. Mà dạo này đêm nào cũng lạnh thấu xương, điều hòa cũng không dùng được. Cô có thể… chia chăn, chia giường cho tôi một nữa được không?”

Giang Diệu Diệu không nghĩ có ai vào ở nên chuẩn bị chăn đệm rất ít. Ngoài mấy thứ cho hắn dùng tạm, còn lại chỉ đủ cho cô dùng: một nệm, một giường, ngay cả đồ tắm rửa cũng không thừa.

Nếu chỉ còn một giường… ban đêm lạnh lắm!

Cô lập tức từ chối:
“Không được.”

“Tôi biết ngay cô sẽ không chịu, nằm một mình lạnh lắm thật. Hay là… hai ta ngủ chung, tôi đảm bảo không chạm vào …”

Câu nói chưa dứt,ị Giang Diệu Diệu đã cắt ngang:

“Đồ lưu manh!”

Lục Khải Minh nói bao nhiêu lời nhẹ nhàng tử tế, cuối cùng chỉ đổi lại đúng một câu chửi, cũng có chút không cao hứng nên nói:

“Ai mà đi giở trò với một cái … máy tính bảng chứ?”

Máy tính bảng…

Giang Diệu Diệu che ngực tức đến tím mặt, trước mắt tối sầm, đem bát cơm chiên chưa ăn xong úp thẳng vào mặt hắn.

“Anh cút ra ngoài!”

Lục Khải Minh cũng tức, quay người đi luôn.

Giang Diệu Diệu tuy vẫn chưa ăn no, nhưng bị chọc tức đến no luôn nên quyết định bọc chăn ngủ tiếp.

Đến đêm, không khí lạnh âm thầm tràn vào từng kẽ hở.

Giang Diệu Diệu đứng dậy đi vệ sinh, lại phát hiện phòng bên cạnh chẳng có ai vào ngủ.

Chẳng lẽ vì bị cô mắng nên bỏ đi rồi?

Cô lặng lẽ bước ra ngoài, chỉ thấy ở phòng khách, anh chàng kia đang ngồi co ro bên cạnh lò sưởi tự chế bằng thùng sắt, phần lưng trần trụi, cuộn tròn người như một kẻ lang thang, trông thật đáng thương.

Không có quần áo, cũng không có chăn.

Anh ta còn nấu cơm cho cô ăn.

Giang Diệu Diệu mềm lòng, nên kêu hắn một tiếng rồi quay vào phòng nhưng không đóng cửa.

Lục Khải Minh nhanh chóng vào theo, đứng trong bóng tối nói:

“Tôi chỉ chiếm một góc thôi.”

Cô không nói gì, nhưng lại dịch người sang bên một chút.

“Cảm ơn.”

Hắn xốc chăn rồi chui vào, trong miệng còn thở ra từng làn hơi lạnh.

Khi hắn leo lên, thân hình nặng nề của hắn làm đệm giường  lõm xuống một cách rõ ràng.

Giang Diệu Diệu thầm oán trong lòng: Đúng là heo mà nhưng trong lúc dịch người cô vô tình chạm vào cánh tay hắn, đúng là lạnh như cục băng. Cô lặng lẽ đá chăn về phía hắn một chút.

Hết Chương 21.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page