Chương 1: Xuyên qua
02/05/2025
Chương 2: Chuẩn bị
02/05/2025
Chương 3: Xuất hiện zombie
02/05/2025
Chương 4: Sai lầm
02/05/2025
Chương 5: Cô đơn
02/05/2025
Chương 6: Thăm dò
02/05/2025
Chương 7
02/05/2025
Chương 8
02/05/2025
Chương 9
02/05/2025
Chương 10
02/05/2025
Chương 11
02/05/2025
Chương 12
02/05/2025
Chương 13
02/05/2025
Chương 14
02/05/2025
Chương 15
02/05/2025
Chương 16
02/05/2025
Chương 17
02/05/2025
Chương 18
04/05/2025
Chương 19
05/05/2025
Chương 20
07/05/2025
Chương 21
14/05/2025
Hắn vỗ vỗ vào can dầu diesel bên cạnh, cười một cách vô cùng đắc ý.
Giang Diệu Diệu bĩu môi:
“Anh bớt tự luyến đi, tôi tính dùng dầu nhóm lửa nấu cơm, ai thèm lo đến anh chứ.”
Cô giật lấy can dầu diesel rồi đi xuống lầu. Lục Khải Minh thì thong thả đứng dậy, chỉnh lại cái ga trải giường đang quấn trên người rồi suy nghĩ xem nên quấn quanh eo như khăn tắm thì tốt hơn, hay là khoác lên vai như áo cà sa thì hợp hơn.
Vài giây sau, Giang Diệu Diệu quay trở lại, sắc mặt đầy hoảng hốt.
“Không xong rồi! Nó vào được rồi!”
“Ai vào?”
“Kim Bán Đồn!”
Dưới lầu vang lên tiếng thét dài của Kim Bán Đồn, nghe đến mức khiến da đầu người ta tê rần.
Xong rồi, xong thật rồi! Mình sắp chết à?
Cô không muốn biến thành tang thi đâu… ô ô ô…
Giờ mở gas có còn kịp không? Hay là… uống dầu diesel luôn cho xong?
Ngay khoảnh khắc đó, trong đầu Giang Diệu Diệu hiện ra vô số ý nghĩ, đang cân nhắc xem có cách nào chết nhanh mà không đau đớn thì Lục Khải Minh bỗng nhiên đi ra ngoài.
Cô vội vàng giữ chặt lấy anh.
“Anh định làm gì? Dưới đó có tang thi đấy!”
“Phải đi xem tình hình trước đã.”
Lục Khải Minh vừa nói vừa bước tới cạnh cầu thang, thò đầu xuống dưới quan sát.
Giang Diệu Diệu không dám ở lại trong phòng một mình, cũng rón rén đi theo anh ra ngoài.
Dưới phòng khách, Kim Bán Đồn đang lảng vảng, tìm kiếm bóng dáng kẻ thù.
Lục Khải Minh thì thào:
“Chỉ có một con…”
“Chỉ một con mà còn chưa đủ à? Anh muốn bao nhiêu con nữa?!”
Lục Khải Minh đột ngột tháo khăn trải giường ra.
Giang Diệu Diệu hoảng hốt hỏi:
“Anh định làm gì đấy?”
“Bắt nó.”
“Gì cơ? Anh điên rồi!” – Cô không nhịn được mà hét lên, sợ bị Kim Bán Đồn phát hiện, vội vã hạ giọng lại – “Anh làm sao bắt nổi nó? Nhìn tay nó đi, bị xuyên như vậy mà vẫn còn động đậy được, nó căn bản là cái quái vật không biết đau, đừng có lao đầu vào chỗ chết!”
“Ai nói là tôi đi?” – Lục Khải Minh chọc nhẹ vai cô, cười gian xảo – “Tôi mệt rồi, đến lượt cô lên.”
Giang Diệu Diệu câm nín, quay đầu bỏ đi.
Anh đưa tay kéo cô lại.
“Không cần làm gì to tát cả, thấy cái bậc cầu thang kia không? Đứng trên đó gọi nó một tiếng là được.”
Khóe miệng cô giật giật:
“Gọi một tiếng? Anh tưởng tôi là Bạch Giác Đại Vương hả?”
Lục Khải Minh đáp:
“Nghe tôi đi, nếu bắt không được nó, tôi chặt đầu đưa cô làm ghế ngồi.”
Giang Diệu Diệu trợn mắt lật trắng,
“Tôi chả cần cái đầu thúi của anh, buông tay ra.”
“Thật sự không đi? Cùng lắm là ba phút nữa nó sẽ lên tới đây thôi.”
“Nó lên thì lên.”
Giờ cô chỉ muốn uống dầu diesel, ba phút là đủ độc chết rồi.
Giang Diệu Diệu hất tay anh ra, quay người đi vào phòng nghỉ.
Chỉ nghe sau lưng Lục Khải Minh khẽ nói một câu xin lỗi, rồi bỗng cả người cô bị bế bổng lên, anh bế ngang cô rồi ném thẳng lên bậc cầu thang.
Cô ngã đau ê mông, đang định quay lại sống chết với anh thì khóe mắt thoáng thấy Kim Bán Đồn – vì vậy, cô nghiến răng hô to một tiếng:
“Kim Bán Đồn!”
Dĩ nhiên Kim Bán Đồn chẳng trả lời, nhưng sau khi phát hiện ra cô, nó vung cánh tay bị chân ghế xuyên thủng ra rồi lao tới.
Hắn là một con mập lanh lẹ, chạy còn nhanh hơn chó, chỉ nháy mắt đã đến chân cầu thang.
Giang Diệu Diệu căn bản không thể chạy nhanh hơn nó, nghĩ mình chết chắc rồi, thì thấy khăn trải giường từ trên cao bay xuống, vừa vặn phủ lên đầu Kim Bán Đồn. Lục Khải Minh như đại bàng giương cánh, từ trên cầu thang lao xuống, trần như nhộng, vật thẳng Kim Bán Đồn xuống đất.
“Tìm dây thừng!” – Anh vừa cố giữ chặt Kim Bán Đồn, vừa hét to.
Giang Diệu Diệu chẳng kịp nghĩ ngợi gì, lập tức làm theo lời anh, lao xuống tầng hầm tìm dây thừng.
Dây thừng thì không thấy đâu, chỉ thấy sợi dây nhảy bằng nhựa mà cô định dùng để tập thể dục và… đuổi chó.
Cô vội cầm dây nhảy chạy về phòng khách. Kim Bán Đồn quá khoẻ, Lục Khải Minh sắp không giữ nổi nữa.
“Đưa đây!”
Lục Khải Minh nhận lấy dây nhảy, lập tức nhanh chóng quấn lên người Kim Bán Đồn. Sợi dây nhảy vốn dài chỉ 2,8 mét, vậy mà bị anh quấn đến mức kéo dài ra gần 4, 5 mét, cứ như phép màu.
Sau khi xác định đầu của đối phương đã bị khăn trải giường trùm chặt, tay chân cũng bị dây nhảy trói chặt, hoàn toàn không thể cử động được nữa, anh vòng dây ra sau lưng Kim Bán Đồn, siết chặt lại một nút khóa chắc chắn.
Lục Khải Minh mệt đến mồ hôi đầm đìa, nằm bẹp xuống sàn nhà, dang tay dang chân thành hình chữ X.
Giang Diệu Diệu nhìn thấy cánh cổng lớn đang mở rộng, mà bên ngoài sân đầy tang thi, lập tức lao đến đóng sầm cửa lại, lôi từng món đồ đạc trong nhà chất chồng lên, kín mít bịt chặt lối ra.
Làm xong hết mọi thứ, cô mệt đến mức gần như rã rời, nhưng vẫn còn một việc quan trọng nhất chưa làm – cô chạy ngay đến chỗ Lục Khải Minh, và… cho anh một trận đấm đá túi bụi!
“Đồ khốn! Thằng khốn nạn! Dám ném tôi xuống dưới!”
May mà cô không bị cắn, nếu không bây giờ đã biến thành tang thi rồi!
Lục Khải Minh toàn thân chẳng còn chút sức lực, mềm nhũn như bún, chỉ cố nắm lấy tay cô.
“Đừng đánh nữa, dù có đánh cũng chẳng đau đâu.”
Nghe cũng có lý.
Cô túm lấy cái ghế, dùng làm vũ khí: “Thế cái này có đau không?”
Lục Khải Minh vội lồm cồm bò dậy, giải thích:
“Là vì tôi chắc chắn cô sẽ không sao nên mới dám ném cô xuống. Nếu trong lòng không chắc chắn, tôi tuyệt đối không làm vậy.”
“Đừng có biện hộ sau khi mọi chuyện xong rồi.”
“Không phải tôi ngụy biện đâu, thật mà! Tôi thề! Nếu tôi nói dối cô một câu, để cho tang thi cắn đến mức không còn lấy một mẩu xương, được chưa?”
Giang Diệu Diệu nghe hắn thề độc đến vậy, động tác hơi chững lại một chút.
Nhưng đúng lúc đó, chỉ một hai giây, cô vô tình liếc thấy thứ gì đó của hắn đang thõng xuống… sợ quá đến mức đánh rơi cả cái ghế, lập tức quay mặt đi.
“Anh không mau mặc quần áo vào!”
Lục Khải Minh thoát được một trận đòn, lập tức chạy lên lầu, lần nữa mặc vào cái áo thun hoa nhỏ đã phơi khô, rồi rửa mặt sạch sẽ, mới chịu xuống lại.
Kim Bán Đồn bị khăn trải giường trùm kín đầu, không thấy gì cả, đang nằm dưới đất giãy giụa như một con sâu béo ục ịch.
Giang Diệu Diệu đứng bên cạnh, chân tay lóng ngóng, vừa thấy Lục Khải Minh đi xuống liền nói:
“Mau đem nó ném ra ngoài đi!”
You cannot copy content of this page
Bình luận