Chương 1: Xuyên qua
02/05/2025
Chương 2: Chuẩn bị
02/05/2025
Chương 3: Xuất hiện zombie
02/05/2025
Chương 4: Sai lầm
02/05/2025
Chương 5: Cô đơn
02/05/2025
Chương 6: Thăm dò
02/05/2025
Chương 7
02/05/2025
Chương 8
02/05/2025
Chương 9
02/05/2025
Chương 10
02/05/2025
Chương 11
02/05/2025
Chương 12
02/05/2025
Chương 13
02/05/2025
Chương 14
02/05/2025
Chương 15
02/05/2025
Chương 16
02/05/2025
Chương 17
02/05/2025
Chương 18
04/05/2025
Chương 19
05/05/2025
Chương 20
07/05/2025
Chương 21
14/05/2025
Giang Diệu Diệu ôm cái xô nhỏ như cái ruột nồi cơm chạy vội ra ngoài. Vừa đến một mảnh đất trống, cô liền ngồi xổm xuống đào đất, không dám lãng phí một phút thời gian nào để quay đầu lại trong khi phía sau không ngừng vang lên tiếng gào rú và kêu thảm thiết của đám thây ma.
Cô không biết mình đã đào bao lâu – cũng có thể chỉ mười mấy giây, cũng có thể là vài phút. Vì quá căng thẳng và gấp gáp nên cô hoàn toàn không cảm nhận được thời gian đang trôi đi.
Cuối cùng, tiếng của Lục Khải Minh vang lên:
“Trở về!”
Cô như thể vừa bị roi quất vào mông, lập tức bật dậy như lò xo, ôm cái xô rồi vội vàng chạy vào.
Chạy được nửa đường, Giang Diệu Diệu không nhịn được tò mò, lén quay đầu nhìn lại.
Không nhìn thì thôi, vừa nhìn cô liền muốn hồn bay phách lạc – cái miệng to đầy máu của Kim Bán Đồn cách cô chưa đến nửa mét! Mùi tanh nồng nặc xộc thẳng vào mặt khiến cô suýt nữa ngất xỉu tại chỗ.
Bị một phen kinh hoàng như vậy, cô liền chậm một nhịp. Kim Bán Đồn vươn ra cánh tay trái mục nát to tướng, túm lấy vai cô.
Giang Diệu Diệu hét lên chói tai, cho rằng mình chắc chắn chết rồi.
Không ngờ, một cây thương dài từ phía sau phóng tới, cực kỳ chuẩn xác đâm xuyên cánh tay trái của Kim Bán Đồn, xuyên qua từ vai đến cổ tay. Mũi thương sắc bén sượt qua sát da của Giang Diệu Diệu.
Kim Bán Đồn bị đau nên phản xạ buông tay ra, gào rú điên cuồng.
Giang Diệu Diệu cố ép bản thân tỉnh táo lại, nắm lấy cơ hội chạy vào trong nhà, vừa vào tới nơi đã quay đầu hét lên gọi Lục Khải Minh nhanh vào.
Lục Khải Minh lúc này đã bị thây ma phía sau đè xuống, tiếng nói vọng lại từ xa:
“Đóng cửa lại!”
Cái gì cơ?
Kim Bán Đồn lại xông tới, Giang Diệu Diệu không còn thời gian kịp suy nghĩ, vội vàng đóng sập cửa lại, khóa chặt, chặn lại bằng đồ đạc trong nhà.
Mọi động tác đều diễn ra như máy móc, hoàn toàn theo bản năng sợ hãi cái chết.
Cô chẳng còn tâm trí đâu mà kiểm tra xem mình đã đào được bao nhiêu đất, trong đầu chỉ có một ý nghĩ duy nhất – Lục Khải Minh chết chắc rồi.
Ở thời mạt thế, chuyện có người chết là quá đỗi bình thường. Trong truyện gốc, những nhân vật có tên có họ chết làm “pháo hôi” cũng phải đến vài trăm, có thêm một Lục Khải Minh cũng chẳng phải chuyện to tát.
Nhưng cô biết rõ, người ta là vì cô đi lấy đất mới cho mầm đậu nành mới rơi vào hiểm cảnh như vậy, nghĩ đến đó cô lại thấy áy náy đến mức như muốn hộc máu.
Làm sao bây giờ, cô có nên quay lại giúp không? Nhưng cô có thể làm gì chứ?
Giang Diệu Diệu chạy xuống tầng hầm, tìm khắp nơi rồi cũng chỉ thấy được can dầu diesel cô từng chuẩn bị sẵn cho máy phát điện. Cô ôm nó vào lòng, rồi dọn hết những vật chặn cửa ra.
Dầu diesel có thể đốt cháy. Nếu cô hắt nó lên người đám thây ma và châm lửa, liệu có thể cứu được Lục Khải Minh không?
Tay cô đặt lên then cửa, hai chân đã mềm nhũn ra.
Hu hu, cô sợ quá…
Giang Diệu Diệu liều mạng véo vào đùi mình, tự nhủ: “Con người thì ai rồi cũng phải chết. Mình đã được ăn no mặc ấm, còn được sống lâu hơn nguyên chủ hơn một tháng, vậy cũng không coi là chết oan uổng.”
Khi đùi bị véo đến bầm tím, cô cố nén đau mà xác định phương hướng bên ngoài, thì bỗng nghe thấy trên tầng hai vang lên tiếng người.
“Cô đâu rồi? Giúp tôi một tay coi.”
Giọng nói này… là của Lục Khải Minh?
Giang Diệu Diệu lập tức quên cả việc hắt dầu diesel, ôm can dầu chạy thẳng lên lầu.
Trong phòng, Lục Khải Minh đang mắc kẹt ở lỗ thông gió, không tài nào xuống được.
Cô trợn mắt há hốc mồm nhìn người đàn ông toàn thân đẫm máu kia.
“Anh chưa chết à?”
“Ai nói tôi chết rồi?”
“Nhưng rõ ràng anh…”
“Kéo tôi một cái đi. Dạo này ăn hơi nhiều nên béo ra, thế mà lại bị mắc kẹt, xuống không nổi.”
Giang Diệu Diệu lúc này mới chậm chạp gật đầu, đặt can dầu xuống, nhảy tới kéo tay anh ta.
Lục Khải Minh nhíu mày: “Cô không biết đi tìm cái gậy mà kéo à…”
Anh còn chưa nói dứt câu, cô đã nhảy lên, túm lấy tay anh, dùng hết sức kéo anh ra ngoài. Kết quả cả hai người ngã sõng soài xuống đất, lăn thành một cục.
Lục Khải Minh quá nặng, cô cảm thấy xương sườn như bị đè gãy, đau đến nỗi hai mắt tối sầm lại, nhưng trong lòng lại thấy vui mừng.
Lục Khải Minh sờ ngực cô một cái: “Đừng lấy ngực đè tôi chứ.”
Cô há hốc mồm, đứng dậy, lập tức tung một cú đá vào chỗ hiểm: “Cút ngay cho ông!”
Đá xong, cô lại hối hận. Bởi vì lúc anh ngã xuống, cái tạp dề bị kẹt lại ở lỗ thông gió, tấm vải mỏng theo gió lay động, lúc ẩn lúc hiện.
Có nghĩa là… giờ phút này anh ấy đang…
Lục Khải Minh đau đớn lăn lộn trên sàn, hai tay che chỗ kín.
“Cô còn độc hơn cả đám thây ma nữa.”
Giang Diệu Diệu mặt đỏ bừng, giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, đứng dậy, rút ga trải giường ném cho anh rồi hỏi:
“Anh rõ ràng bị lũ thây ma bao vây, sao mà còn sống quay về được vậy?”
Lục Khải Minh ngồi khoanh chân dưới đất, lấy ga giường quấn quanh người như cái kén.
“Ai mà biết được, chắc tại tôi đẹp trai nên chúng nó tha cho tôi.”
Cô lại nhớ ra một chuyện kỳ lạ: “Cái cây thương lúc nãy anh ném kiểu gì mà chuẩn như vậy?”
“Hồi nhỏ tôi từng tập ném tạ.”
“Chỉ vì thế thôi à?”
“Chứ còn sao nữa?”
Cô bị hỏi đến nghẹn họng.
Vốn dĩ cô nghi ngờ không biết anh có phải là cao thủ ẩn danh hay lính đặc công gì đó hay không, nhưng nhìn cái dáng chật vật bị kẹt trong lỗ thông gió kia, chắc thật sự chỉ là nhờ luyện ném tạ.
Giang Diệu Diệu nhún vai, tính xuống lầu khóa chặt cửa lớn. Lúc đi ngang qua Lục Khải Minh thì bị anh nắm lấy cổ tay.
“Cô có phải yêu tôi rồi không?”
“Hả?”
“Cô tưởng tôi sắp chết, luyến tiếc, nên mới dám liều mạng, ôm can dầu chạy ra cứu tôi, đúng không?”
You cannot copy content of this page
Bình luận