Trở Thành Cá Mặt Khi Xuyên Vào Truyện Mạt Thế

Chương 18

Chương trước

Chương sau

Còn lại 8% pin.

Cái gì kỳ vậy? Cô sạc cả buổi trưa mà chỉ lên được chừng đó? Dùng khoai tây sạc pin có khi còn nhanh hơn.

8% pin thì chơi được cái gì? Nghe nhạc kiểu gì? Xem phim kiểu gì? Muốn khóc không ra nước mắt

Giang Diệu Diệu nhìn cái cục sạc năng lượng mặt trời với ánh mắt như nhìn đồ bỏ đi, vô dụng thấy rõ mà giờ bỏ đi thì lại tiếc.

Lục Khải Minh bước lại gần.

“Điện thoại của cô dùng được chưa?”

“Anh định làm gì?”

“Xem bản đồ.”

Ứng dụng bản đồ trong máy có lưu trữ dữ liệu ngoại tuyến, nên cho dù không có mạng vẫn có thể xem được bản đồ thành phố.

Nhìn trên bản đồ, Lục Khải Minh tìm được siêu thị gần biệt thự nhất, quả nhiên không khác khoảng cách mà Giang Diệu Diệu nói là mấy – đi xe buýt mất bảy trạm là đến, tầm khoản hai mươi phút. Nhưng nếu tự lái xe thì chỉ khoảng 2,5 km, khoản tám phút là tới.

Hắn cầm điện thoại, vừa tính toán vừa hỏi:

“Cô lại sắp tới kỳ chưa?”

Số băng vệ sinh dự trữ trước đó đã dùng hết.

Giang Diệu Diệu giật khóe miệng, “Đồ biến thái, anh hỏi cái này để làm gì? Lại muốn lấy máu tôi để nhử tang thi à?”

Lục Khải Minh nghiêm túc đáp, “Nếu cuối cùng cũng phải vứt đi thì chi bằng tận dụng nó vào chỗ có ích hơn.”

“Tôi không cần.” Cô mới tưởng tượng thôi đã thấy ghê rồi.

“Cô chẳng lẽ không sợ ở đây chết đói sao?”

“Chết thì chết, lúc trước tôi quyết định ở lại đây là đã quyết định không định sống đến sang năm.”

Giang Diệu Diệu nói: “Dù sao tôi cũng không ra ngoài liều mạng với anh nữa đâu, anh muốn đi thì tự đi, đừng lôi tôi theo.”

Lục Khải Minh cạn lời, ném điện thoại vào lòng cô rồi đi ăn cơm.

Giang Diệu Diệu lúc chiều đã ăn một phần cơm tự hâm nóng nên bụng vẫn còn no, cũng chẳng buồn để ý đến hắn, cầm đèn pin đi đến góc tủ lạnh xem chậu đậu mầm mà mình mang về.

Đậu đã cao đến nửa ống chân cô, lá cũng mọc ra hết, chắc không bao lâu nữa có thể ra hoa kết trái.

Nếu trước khi chết mà cô được ăn một nồi đậu nành hầm thịt mới hái thì cũng coi như đáng giá.

Chỉ là chất dinh dưỡng trong chậu quá ít, không đủ cho cây phát triển, mầm đậu có dấu hiệu bị héo, e là sắp chết rồi.

Phải cho nó thêm đất mới được.

Nhưng căn biệt thự này trong ngoài toàn được lát gạch hoặc bê tông, lấy đâu ra đất?

Trong sân thì có đấy, cô định lén lấy cái thùng nhỏ chuồn ra xúc ít mang về, chỉ sợ Kim Bán Đồn không cho.

Giang Diệu Diệu rơi vào thế khó xử.

Lục Khải Minh liếc nhìn, “Tôi có thể giúp cô ra sân xúc cho cô ít đất.”

Cô đoán được hắn muốn gì, lập tức từ chối.

“Tôi không bán máu đâu.”

“Ai cần cô bán máu? Chỉ cần sau này có thu hoạch đậu thì chia tôi một nửa là được.”

“Thật chứ?” Cái này thì có thể suy nghĩ.

Lục Khải Minh nói: “Không tin tôi thì cô tự chính mình đi lấy đi.”

Giang Diệu Diệu đứng dậy: “Anh cũng đừng mạnh miệng nữa, tôi cũng muốn xem anh có bản lĩnh đó không.”

Hắn cười lạnh một tiếng, ăn xong cơm chỉ để lại một câu “Cứ chờ đó mà xem” rồi lên lầu.

Tối đó, Giang Diệu Diệu đáng thương tằn tiện sử dụng pin điện thoại mà cũng chỉ nghe được hai bài hát. Khi nhắm mắt lại, được tận hưởng tiếng ca quen thuộc, cô bỗng dưng thấy rất nhớ cuộc sống bình thường trước kia.

Nếu theo tiến trình phát triển của cốt truyện gốc, những người đã rời đi có lẽ đang ở Tây Tạng để thành lập căn cứ. Nam chính và nữ chính thì vẫn còn ở bên ngoài chiến đấu với tang thi, cứu người.

Đợi qua giai đoạn bùng phát của dịch bệnh tang thi, họ sẽ phối hợp cùng chính phủ và quân đội cùng nhau phản công, cùng nhau trải qua đủ mọi cực khổ khác nhau rồi cuối cùng trở lại thành phố.

Toàn bộ giai đoạn đó kéo dài cũng phải ít nhất mười mấy năm, cũng trên còn đường đó thương vong vô số. Ai sống sót được thì hoặc là may mắn phi thường, hoặc là năng lực phải thật vượt trội.

Còn cô – một người đã được định sẵn là vô dụng – rõ ràng là không sống nổi đến lúc đó.

Màn hình điện thoại vẫn còn là hình nền cảnh đêm thành phố lúc phồn hoa nhất. Cô thở dài, buồn bã mà chìm vào giấc ngủ.

Sáng hôm sau, Giang Diệu Diệu bị tiếng leng keng dưới lầu đánh thức.

Cô dụi mắt đi xuống để xem, thì thấy Lục Khải Minh đang cầm dao phay, chặt một cái bàn học ra thành từng khúc, rồi nhặt lấy một cái chân bàn, mài đi mài lại.

Giang Diệu Diệu nghi hoặc hỏi: “Anh đang làm gì vậy? Làm tăm xỉa răng à?”

Lục Khải Minh không ngẩng đầu đáp: “Làm vũ khí.”

Lục Khải Minh nói: “Cái này mà cũng gọi là vũ khí sao? Anh định dùng cá mặn đâm người chắc?”

*cá mặn: cách nói mỉa mai – chỉ những thức mềm nhũn, vô dụng

“Cô bớt nói mỉa mai lại xong rồi cô cũng chuẩn bị một chút đi.”

Giang Diệu Diệu lập tức tỉnh táo, âm thầm lui về sau vài bước.

“Tôi thì cần chuẩn bị cái gì chứ? Tôi còn chưa ngủ đủ nữa kìa.”

“Khi tôi dụ lũ tang thi rời đi, cô tranh thủ thời gian chạy ra ngoài xúc đất. Chú ý nghe theo mệnh lệnh tôi, lúc bảo cô quay lại thì phải lập tức quay lại.”

Giang Diệu Diệu lắc đầu không chút do dự.

“Tôi không đồng ý.”

“Cô không muốn trồng cây đậu nữa à?”

“Muốn chứ, nhưng mà cũng còn phải sống mới ăn được nó chứ.”

Lục Khải Minh cảm giác cạn lời đến cực điểm “Khi tôi đi dẫn dụ tang thi, lực chú ý của chúng cũng điều ở trên người tôi , nguy hiểm là tôi gánh, cô hoàn toàn không có rủi ro gì đến tính mạng cả, hiểu chưa?”

Giang Diệu Diệu gật đầu, nhưng cũng vẫn rất do dự.

Lục Khải Minh sắc mặt dịu lại một chút.

“Vậy tóm lại cô có muốn đi không?” 

Giang Diệu Diệu đáp lại: “Đi chứ. Để tôi lên phòng thay đồ cái đã.”

Cô nói xong liền lập tức quay người vào lại phòng, sau đó lập tức khóa trái cửa phòng, rồi từ bên trong hét ra ngoài: “Tôi sẽ không đi chịu chết đâu.”

Bên ngoài nhiều tang thi như vậy, Lục Khải Minh có thể dụ được bao nhiêu tang thi? Hắn cũng không có bao nhiêu thịt cho tụi nó cắn? Khi chúng nó cắn xong chẳng phải cũng sẽ đến phiên cô sao?

Cô chạy chậm, sức lại yếu, lúc đó chỉ có con đường chết.

Cho dù không trồng đậu cũng được, có giá đỗ để ăn là cô cũng đã mãn nguyện lắm rồi.

Giang Diệu Diệu rúc trong phòng ngủ suốt cả buổi sáng không bước ra ngoài. Đến trưa, Lục Khải Minh đến gõ cửa.

“Cô thật sự không đi à? Vậy tôi đi một mình đó.”

Giọng Giang Diệu Diệu truyền từ sau cánh cửa:

“Anh muốn đi một mình, anh vừa phải dụ tang thi đi vừa phải đào đất, anh làm kịp à?”

Hắn cười khẽ, “Nếu gặp may thì có khi làm được.”

Giang Diệu Diệu im lặng. 

Hắn nhìn cánh cửa, lẩm bẩm như đang nói một mình:

“Nếu tôi xui xẻo không thể trở về, mấy món đồ ăn kia cho cô, cô cứ ăn hết đi.”

“Còn xác tôi thì khỏi cần chôn, nếu tôi có biến thành tang thi, cô cũng đừng gọi tôi là Kim Bán Đồn nghe khó chịu lắm.”

“Sau này nếu chính phủ tái chiếm lại được thành phố, cô nhớ nói với họ tôi đã hy sinh vì một chậu giá đỗ.”

Giang Diệu Diệu nghe hắn lẩm nhẫm không nhịn không được mà mở cửa: “Tôi đi, tôi đi là được chứ gì!” Cô tức muốn xì bọt mép.

Dường như đã đoán được. Lục Khải Minh đưa cho cô một cái xô nhỏ và cái vá xúc đất đã chuẩn bị sẵn, nhét vào tay cô rồi đẩy xuống lầu.

Trước khi mở cửa, Giang Diệu Diệu vẫn không yên tâm, hỏi lại:

“Anh chắc chắn có thể sống sót trở về không? Nếu anh bị cắn, tôi tuyệt đối không cứu anh đâu đấy.”

Lục Khải Minh cầm mấy cái chân bàn đã được mài nhọn, kéo mở tấm chắn cuối cùng ở cửa sau. Trước khi mở khóa, hắn vỗ vai cô:

“Nhắm mắt lại, đếm ngược năm giây, rồi chạy ra ngoài.”

Giang Diệu Diệu hít sâu một hơi, làm theo lời hắn, nhắm mắt lại, nghe tiếng tim mình đập dồn dập trong lồng ngực.

Năm.

Bốn.

Ba.

Hai.

Một.

Chạy!

Hết Chương 18.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page