Chương 1: Xuyên qua
02/05/2025
Chương 2: Chuẩn bị
02/05/2025
Chương 3: Xuất hiện zombie
02/05/2025
Chương 4: Sai lầm
02/05/2025
Chương 5: Cô đơn
02/05/2025
Chương 6: Thăm dò
02/05/2025
Chương 7
02/05/2025
Chương 8
02/05/2025
Chương 9
02/05/2025
Chương 10
02/05/2025
Chương 11
02/05/2025
Chương 12
02/05/2025
Chương 13
02/05/2025
Chương 14
02/05/2025
Chương 15
02/05/2025
Chương 16
02/05/2025
Chương 17
02/05/2025
Chương 18
04/05/2025
Chương 19
05/05/2025
Chương 20
07/05/2025
Chương 21
14/05/2025
“Hồi nhỏ anh chưa từng trồng giá đậu chơi sao? Tuổi thơ thật đáng buồn. Đợi đó, vài hôm nữa tôi sẽ cho anh nếm thử giá đậu do tỷ tỷ ta đây tự tay trồng.”
Giang Diệu Diệu vừa nói vừa phất tay: “Tránh ra, tôi đi khui đống hàng chuyển phát nhanh.”
Thời đại mạt thế đâu còn mua sắm online được nữa, nên cô đã lâu không được tận hưởng cảm giác khui hàng.
Cửa hàng tiện lợi gần đó có dịch vụ nhận gom hàng chuyển phát nhanh, chủ cũ lúc bỏ chạy không kịp lấy nên cô thấy liền mang về.
Không biết bên trong có món gì hay ho không, chúng nó thật khiến người ta mong chờ.
Giang Diệu Diệu tìm con dao rọc giấy, để cắt băng keo.
Lục Khải Minh đứng sau lưng cô, cũng muốn xem trong đó có gì.
Vừa mở thùng giấy cô vừa nhắm mắt lại, lẩm bẩm trong miệng: “Mì khô cay, mì khô cay…”
Nhưng thật tiếc, bên trong chẳng có gói mì quen thuộc nào, mà chỉ là một cái hộp giấy màu xám đậm.
Cô cau mày mở hộp, lấy ra một khối hình chữ nhật màu đen, dẹp dẹp.
“Cái này là cái gì?”
Lục Khải Minh cầm lấy hộp giấy, nhìn dòng chữ trên đó.
“Cục sạc năng lượng mặt trời.”
“Cục sạc năng lượng mặt trời? Chỉ cần có ánh nắng là sạc được điện hả? Quá tuyệt vời luôn!”
Còn thực dụng hơn cả mì khô cay ấy chứ, điện thoại của cô cuối cùng cũng không còn là món đồ trang trí nữa!
Giang Diệu Diệu như cá mặn sống lại, chạy lên lầu lục lại cái điện thoại cũ đã không dùng lâu rồi, hí hửng kết nối với cục sạc.
Màn hình sáng lên – đúng là đang sạc thật!
Cô mừng như phát điên, ôm điện thoại chạy xuống lầu, tiếp tục khui nốt đống hàng còn lại, mong tìm thêm những điều bất ngờ.
Đáng tiếc, vận may của cô hình như đã cạn kiệt. Cô chỉ lấy ra được vài món đồ nối mạng của bếp điện hiện đại, một cái router và một lọ xịt khoáng hương biển.
Đồ nối mạng cho bếp thì vô dụng, bếp nhà họ chỉ cần nồi với chảo là đủ.
Router thì khỏi nói – thời buổi này lấy đâu ra mạng?
*Router: bộ định tuyến kết nối wifi
Xịt khoáng thì còn dùng được một chút, mấy hôm nay đến cả rửa mặt cô còn chưa kịp, da mặt sắp chịu không nổi rồi.
Giang Diệu Diệu lại vui vẻ trở lại, vừa nghêu ngao hát vừa chạy về phòng, bước chân nhẹ như không sống giữa thời đại tang thi hoành hành mà đang chuẩn bị đi chơi xuân.
Lục Khải Minh nhìn bóng lưng cô rồi lắc đầu, ngồi xuống chiếc ghế gần nhất, rồi lôi từ góc nhà ra vài gói thuốc lá.
Khó khăn lắm hắn mới ra ngoài được một chuyến, hắn cũng muốn tự thưởng cho mình một chút.
Bên ngoài sân, đám tang thi đang vui vẻ được một lúc, nhưng sau khi bị tranh mất băng vệ sinh thì lại quay lại lảng vảng.
Kim Bán Đồn dán một miếng băng vệ sinh sau mông, khiến cả bầy tang thi khó chịu vô cùng – rõ ràng ngửi thấy mùi nhưng tìm không ra nguồn, cứ quanh quẩn mãi dưới cửa sổ.
Giang Diệu Diệu giơ cục sạc lên cao, hy vọng nó hứng được thật nhiều nắng để sạc nhanh hơn, giúp điện thoại sớm mở máy.
Lục Khải Minh mở hộp cơm tự hâm nóng, chuẩn bị xong xuôi thì vừa ăn vừa đi đến bên cô.
“Vật tư của chúng ta có hạn, tốt nhất nên tính toán hợp lý một chút.”
Giang Diệu Diệu thính mũi như chó, lập tức nhận ra món hắn đang ăn là gì.
“Tôi muốn ăn thịt bò.”
“…Tự cô đi lấy đi.”
“Tôi đang sạc điện, không đứng dậy được.”
“Cục sạc cũng đâu chân, cô buông tay nó ra thì nó cũng không chạy mất được.”
“Nè, hai chúng ta là đồng đội vào sinh ra tử mà, anh chia cho tôi miếng thịt bò cũng không được sao? Đúng là đồ keo kiệt.”
Giang Diệu Diệu lải nhải đến mức tai Lục Khải Minh muốn sắp điếc tới nơi, cuối cùng hắn cũng giật lấy cục sạc, rồi đưa hộp cơm tự hâm nóng tới trước mặt cô khoản một tấc rồi nói:
“Cô ăn đi, ăn hết đi, cho cô luôn, no chết cô cho rồi.”
Cô cười khì khì: “Cảm ơn nhé, anh đúng là đồng đội tốt nhất.”
Lục Khải Minh thở dài, rồi quay lại chủ đề ban đầu.
“Chúng ta cần lên kế hoạch cho số lượng vật tư còn lại.”
“Kế hoạch gì chứ, cho dù mỗi ngày anh ăn ít đi một nửa thì đồ ăn thì cũng chỉ đủ cho tôi sống thêm một năm.”
Giang Diệu Diệu vừa nhồm nhoàm nhai thịt bò, vừa lầm bầm nói chẳng rõ chữ.
Lục Khải Minh cố nén xúc động muốn bóp cái miệng phồng lên kia, mất kiên nhẫn phân tích.
“Lúc rời khỏi cửa hàng tiện lợi, tôi có liếc qua một lần, bên trong cũng không còn nhiều đồ, không đáng để chúng ta quay lại đó. Dưới tầng hầm thì đồ ăn chỉ đủ cho chúng ta khoản nửa tháng, chưa chắc kịp tới lúc bầy tang thi kéo đến. Cho nên cần thiết thì chúng ta phải ra ngoài tìm thêm vật tư. Với lại mỗi ngày ăn vặt để cầm hơi thì cũng không ổn, dễ dẫn đến thiếu chất, sau này nếu phải đối đầu với tang thi mà thể lực không đủ thì nguy to. Tốt nhất nên tìm ít thực phẩm bổ sung dinh dưỡng hoặc thứ gì đó lành mạnh hơn. Cô có biết gần đây có siêu thị lớn nào không?”
Giang Diệu Diệu dừng lại suy nghĩ một chút: “Hình như có một cái, đi xe buýt chừng bảy tám trạm thì tới.”
“Nó ở hướng nào?”
Hai mắt cô tối sầm: “Ờ… Chắc ở bên trái?”
Lục Khải Minh: “… Cô không biết đông tây nam bắc à?”
“Tôi biết chứ. Buổi sáng vừa dậy nhìn mặt trời thì trước mặt là hướng đông, sau lưng là hướng tây, bên trái là hướng nam, bên phải là hướng bắc. Nhưng bây giờ không phải buổi sáng, tôi chỉ sợ nghĩ sai hướng. Ngày mai tôi nói cho anh sau nha.”
Lục Khải Minh ôm trán: “Trên điện thoại của cô có cài bản đồ không?”
Giang Diệu Diệu: “Có chứ.”
Lúc cô mới xuyên vào sách còn chưa quen đường sá, toàn dựa vào bản đồ để đi mua đồ.
“Chờ điện thoại của cô sạc đầy, tôi xem bản đồ trực tiếp luôn.”
“Được.”
Lục Khải Minh nhìn cô, ánh mắt như thể đang tiếc nuối một khối sắt không rèn thành thép, đặt lại cục sạc rồi lắc đầu đi xuống lầu.
Khoản 6 giờ tối, lúc mặt trời đã lặn.
Lục Khải Minh đang nấu cơm, cái tạp dề trước đó đã bị bẩn, giặt xong rồi phơi ngoài cửa sổ, hắn lục tung cả nhà tìm được một cái tạp dề khác tạm dùng thay thế.
Ai cũng biết, lúc xào rau dầu bắn thường trúng bụng chứ không trúng mông, nên tạp dề chỉ cần che phần trước là đủ.
Thế là hắn một tay cầm chảo, một tay cầm sạn, phía sau thì lộ ra cái mông quyến rũ.
Giang Diệu Diệu từ trên lầu bước xuống, thấy cảnh đó liền huýt sáo trêu:
“Đúng là đẫy đà, trắng như thùng nước!”
Lục Khải Minh thở dài: “Tiểu lưu manh, lại đây ăn cơm đi.”
“Đợi chút, tôi còn có việc.”
Giang Diệu Diệu ngồi xuống ghế, mặt mày như sắp trúng số, ôm điện thoại ấn nút khởi động.
Ba.
Hai.
Một.
Màn hình sáng lên, âm thanh khởi động quen thuộc vang lên.
You cannot copy content of this page
Bình luận