Chương 1:
18/05/2025
Chương 2:
18/05/2025
Chương 3:
18/05/2025
Chương 4:
18/05/2025
Chương 5:
18/05/2025
Chương 6:
18/05/2025
Chương 7:
18/05/2025
Chương 8:
18/05/2025
Chương 9:
19/05/2025
Chương 10:
19/05/2025
Chương 11:
19/05/2025
Chương 12:
19/05/2025
Chương 13:
19/05/2025
Chương 14:
19/05/2025
Chương 15:
19/05/2025
Chương 16:
19/05/2025
Toàn bộ các nữ sinh trong lớp đã cô lập em gái tôi.
Toàn bộ các nữ sinh trong lớp, không ai nói chuyện với em gái tôi.
Trước giờ học, sách của em để ở bàn đầu thường bị ném ra phía cuối lớp.
Làm bài tập nhóm, không ai chịu lập nhóm với em.
Em tôi vẫn kiên trì mỗi ngày.
Em không muốn nói cho tôi biết, không muốn gây phiền phức cho tôi.
Bởi vì trước đây tôi đã từng nói với em: “Chúng ta đã không còn cha mẹ nữa, nên không được gây rắc rối. Không ai sẽ giúp chúng ta dọn dẹp hậu quả đâu.”
Em gái tôi rất nghe lời, em yêu tôi nhất.
Rồi, cô gái dán gấu trắng gửi đoạn video tôi bị làm nhục cho em gái tôi xem.
Cô ta nói: “Nhìn đi, Trình Hạ Thiên, đây là chị của mày đấy. Chị mày là một con…”
Cô ta chu môi, nhả ra một chữ.
Đó là lần đầu tiên em gái tôi nổi giận.
Em đã phát điên, lao vào đánh nhau với cô ta.
Cô gái dán gấu trắng nói: “Nghe anh Lương bảo, chị mày cứng đầu lắm, nhưng nhắc đến tên mày thì mềm nhũn ngay.”
Em gái tôi, một đứa trẻ thông minh đến thế, ngay lập tức đã hiểu ra tất cả.
Em nhảy xuống từ tầng 16.
Tầng 16…
Tôi vẫn nhớ từng có lần em chỉ vào một tòa nhà cao tầng và nói với tôi: “Chị ơi, sau này em cũng sẽ đưa chị đến sống ở nhà cao tầng.”
Tôi ôm lấy em, cười nói: “Vậy chị sẽ trông cậy vào em nhé.”
Em không hề do dự mà nhảy xuống.
Trước khi nhảy, em gửi tin nhắn cho tôi.
Em nói: “Chị, em không thể làm gánh nặng cho chị nữa.”
Khi biết được tin này, tôi như phát điên.
Nhà trường nói em gái tôi bị tr*ầm c*ảm, dễ dàng đổ mọi chuyện lên điều đó và cho qua.
Tôi quỳ trước cổng trường, giăng một tấm băng rôn trắng.
Lương Giao kéo tôi đi, hắn nói: “Đừng làm mất mặt tôi ở ngoài này.”
Lúc đó, Lương Giao vẫn chưa để tâm.
Hắn nói: “Em gái cô ch*ết rồi, giờ cô hãy tập trung đối tốt với tôi đi.”
Tôi giận đi*ên lên.
Lần đầu tiên, tôi lao tới, cắn mạnh vào người Lương Giao.
Hắn đau quá, đá tôi sang một bên.
Tôi nằm trên đất, gào khóc thảm thiết.
Lương Giao sợ tôi phát đi*ên, lại đến bên an ủi: “Người ch*ết không thể sống lại, cô phải nhìn về phía trước.”
Để trấn an tôi, người đang phát đi*ên, Lương Giao đã giúp tôi điều tra chuyện này.
Là do cô gái dán gấu trắng làm.
Lương Giao đã coi đoạn video của tôi như một chiến lợi phẩm và gửi cho cô ta, vì vậy cô gái dán gấu trắng mới có thể cho em gái tôi xem đoạn video đó.
Lương Giao tìm người khống chế cô gái dán gấu trắng.
Nhưng có ích gì chứ?
Người em gái từng chia sẻ với tôi một miếng gà bít tết nhỏ.
Người em gái sợ làm phiền tôi, rõ ràng học ngành công nghệ thông tin nhưng không mua máy tính, mà chỉ đến thư viện để dùng máy.
Người em gái nói dối tôi rằng ở lại trường học trong kỳ nghỉ hè nhưng thực chất là đi làm thêm.
Em ấy ch*ết rồi mà.
7.
Sau khi em gái qua đời, tôi bị sốt cao một trận.
Lương Giao gọi bác sĩ tư đến tiêm cho tôi.
Hắn ôm lấy cả người đang nóng rực của tôi nói: “Trình Đông Đông, tôi không cho phép cô ch*ết. Cô còn phải ở bên tôi.”
Tôi không muốn uống thuốc, liền lén giấu thuốc trong lòng bàn tay rồi ném xuống gầm giường.
Tôi ghê tởm thế giới này, tôi ghê tởm Lương Giao, tôi căm hận những kẻ giàu có tùy tiện ức hiếp người khác.
Khi tôi chỉ muốn ch*ết, Lương Giao hỏi tôi: “Cô không muốn trả thù sao?”
Đôi lông mày bị khuyết một phần nhíu chặt, hắn nói: “Cô không phải rất có cốt khí sao? Em gái cô ch*ết rồi, cô không muốn báo thù à?”
Chỉ một câu nói của Lương Giao đã kéo tôi trở lại.
Báo thù, báo thù.
You cannot copy content of this page
Bình luận