Trình Đông Đông

Chương 3:

Chương trước

Chương sau

Em đỏ hoe mắt nói: “Xin lỗi, chị, em lại gây rắc rối cho chị rồi.”

Tôi lau nước mắt cho em, nói: “Không phải em gây rắc rối cho chị, mà là người khác gây rắc rối cho chúng ta.”

 

Tôi tức giận bước tới, ném mạnh chiếc mũ bảo hiểm vàng trong tay lên bàn, lớn tiếng quát vào giáo viên cố vấn: “Thầy làm giáo viên kiểu gì vậy? Bọn nó nhốt em gái tôi ngoài ký túc xá cả đêm, thầy không phạt à?”

 

“Họ cũng không cố ý đâu, chắc là không nghe thấy…” Giáo viên cố vấn cố gắng xoa dịu, nhưng giọng càng nói càng nhỏ.

 

Ba cô gái kia giật mình, vội vàng tụ lại thành nhóm, chỉ trỏ về phía tôi.

“Đúng là đồ đanh đá.”

“Người tầng lớp thấp, không có chút văn hóa nào.”

 

“Thật đáng sợ, cả đời này chưa từng gặp người nào như thế.

Họ đều là dân thành phố, đều lịch sự, còn tôi là người nông thôn, tôi là kẻ đanh đá. 

 

Nhưng tôi không quan tâm, tôi chỉ không muốn em gái mình bị bắt nạt.

 

Tôi nói: “Tôi không quan tâm, tôi đưa em gái mình đến đây tử tế, các người lại nhốt em tôi bên ngoài. Hôm nay nhất định phải cho tôi một lời giải thích.”

 

Giáo viên cố vấn vừa khuyên nhủ vừa cố hòa giải, nhưng tôi nhất quyết không nhượng bộ. 

 

Cuối cùng, cô gái sơn móng tay hình gấu trắng mất bình tĩnh.

Cô ta tức tối bước đến, nói thẳng vào mặt tôi: “Không ai vỗ tay một mình phát ra tiếng được. Tại sao tất cả chúng tôi đều không thích Trình Hạ Thiên? Chẳng lẽ không phải vì chính cô ta sao?”

 

Em gái tôi, một cô bé thật thà chất phác. 

 

Hồi nhỏ, chỉ vì con gà nhỏ em nuôi ch*ết mà em khóc suốt ba ngày.

Em có thể làm sai điều gì chứ?

 

Cơn giận trong tôi bùng lên ngay lập tức. 

 

Không kìm được, tôi nóng đầu mà tát thẳng vào mặt cô gái dán gấu trắng.

 

Tôi cũng không ngờ — Chính cái tát này đã hủy hoại cả quãng đời sau của tôi và em gái.

 

4.

 

Cô gái kia vừa khóc vừa làm ầm ĩ, nhưng tôi không để ý.

Tôi ép giáo viên cố vấn phải chuyển ký túc xá cho em gái tôi.

 

Sau khi ký túc xá được đổi, tôi căn dặn em vài câu, rồi trở về nhà mới phát hiện đầu gối mình đã chảy rất nhiều m*áu, m*áu dính cả vào quần.

 

Vết thương ở đầu gối dính chặt vào lớp vải quần, lúc bóc ra đau đến mức tôi run cả hàm răng.

Tôi lấy chút cồn, bôi qua loa ít thuốc rồi ngủ thiếp đi.

 

Nửa đêm, tôi bị đánh thức bởi tiếng gõ cửa ồn ào.

Nơi tôi ở là một khu trọ rẻ tiền trong làng đô thị hóa, giá thuê chỉ ba trăm tệ một tháng. 

 

Nhà chủ ở ngay đối diện, tôi nghĩ chắc là chủ nhà đến tìm.

 

Nhưng khi mở cửa, trước mắt tôi lại xuất hiện ba người đàn ông.

Họ nhanh chóng bịt miệng và khống chế tôi.

Một mùi hương giống như cồn y tế xộc vào mũi, sau đó, mắt tôi tối sầm lại.

 

Khi tỉnh dậy, tôi thấy mình đang ở trong một nhà kho bẩn thỉu, xung quanh đầy những máy móc và đồ đạc phủ bụi.

 

Trước mặt tôi là một người đàn ông đang ngồi.

 

Hắn bắt chéo chân, cổ áo mở rộng, để lộ cả ng*ực. 

 

Đôi lông mày kiếm nhướng cao, lông mày trái còn bị khuyết một đoạn. 

 

Hắn nói: “Trình Đông Đông, cô dám đánh bạn gái của tôi. Cô biết tôi là ai không?”

 

Lúc đó tôi không biết hắn là ai, cứng miệng đáp: “Đánh thì đánh rồi, sao nào? Anh đánh lại đi!”

 

Tôi không ngờ hắn chính là người giàu có và quyền lực nhất Thượng Thành – Lương Giao.

Bạn gái hắn, thật ra hắn cũng chẳng mấy yêu thích, chỉ là đột nhiên muốn chỉnh ai đó.

Và người không may đó, lại chính là tôi.

 

Hôm ấy, hắn hỏi tôi: “Tay nào đánh gấu nhỏ của tôi?”

Còn chưa kịp nói, đôi giày da của hắn đã đạp mạnh lên bàn tay tôi, cơn đau khiến tôi hét lên thảm thiết.

 

Hắn rít một hơi thuốc, nhướng mày nhìn tôi như đang thưởng thức phong cảnh, nhưng chân thì không chút nương tình mà nghiền nát tay tôi dưới đế giày.

Tôi đau đến run rẩy, nhưng vẫn cứng đầu không cầu xin tha thứ.

 

Hết Chương 3:.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page