Trình Đông Đông

Chương 16:

Chương trước

Chương sau

Trong rừng rậm, cái nóng như thiêu đốt, con đường thì đầy những cành lá, rễ cây, cùng lớp bùn lầy tích tụ. 

 

Đường đi rất khó khăn, cơ thể tôi yếu, đi được vài bước đã thở dốc không ngừng.

 

Tôi ngồi bệt xuống đất, không chịu đi tiếp.

 

Lương Giao không nói gì, hắn cúi xuống, cõng tôi lên lưng.

 

Đôi vai vững chãi của hắn nâng tôi lên, từng bước đi đều nặng nề. 

 

Tiếng giày hắn đạp lên cành cây khô vang lên lách cách giữa không gian tĩnh lặng của rừng.

 

Tựa đầu vào lưng Lương Giao, tôi hỏi: “Lương Giao, khoảng bao lâu nữa chúng ta sẽ đến nơi?”

 

Hắn đáp: “Hai ngày. Anh cõng em, không mệt đâu.”

 

Lương Giao cõng tôi suốt một đêm. 

 

Khi trời tối, hắn rút ra một thanh sô-cô-la từ túi áo và nhét vào tay tôi.

 

Chỉ có một thanh sô-cô-la, là thanh tôi tiện tay bỏ vào túi hắn hôm qua.

 

Tôi hỏi: “Vậy anh ăn gì?”

 

Lương Giao lau mồ hôi trên trán, nói: “Anh không đói.”

 

Do thiếu nước và thức ăn trong thời gian dài, môi hắn trở nên khô nứt, thậm chí còn rướm máu. 

 

Dưới ánh trăng, gương mặt cứng rắn của hắn không hề lộ ra chút oán trách, mà ngược lại có thêm vài phần dịu dàng.

 

Tôi thầm tính toán khi nào cảnh sát sẽ tìm đến, trong lòng dần trở nên lo lắng.

 

Lẽ nào thực sự để Lương Giao trốn thoát sao?

 

Một con chim dường như bị kinh động, bất ngờ sải cánh bay đi, tiếng chim kêu ồn ào bùng lên bên tai tôi.

 

Từ xa, tiếng bước chân dồn dập vang lên.

 

Sắc mặt Lương Giao lập tức thay đổi. 

 

Hắn nhanh chóng bế tôi lên, chạy thẳng về phía trước với tốc độ cực nhanh.

 

Cảnh sát đã tìm thấy chúng tôi.

 

16.

 

Đoàng!

 

Tiếng súng vang lên chói tai, khiến tôi bừng tỉnh.

 

Lương Giao nhanh chóng chắn trước mặt tôi. 

 

Vai hắn khẽ nghiêng, viên đạn găm vào vai phải.

 

Ánh sáng từ mấy chiếc đèn pin bất ngờ chiếu thẳng đến, làm tôi không thể mở mắt. 

 

Lương Giao dùng cánh tay còn lành che mắt tôi lại.

 

Tôi hé mắt, thấy Lương Giao nở một nụ cười.

 

Đó là kiểu cười gì? 

 

Vừa tuyệt vọng, vừa lạnh lùng, lại mang theo vẻ tàn nhẫn đầy cay đắng.

 

“Xem thường anh rồi, Tề Tri Pháp. Tưởng anh chỉ là một tên nhát gan.”

 

Tề Tri Pháp mang giày da, bước từng bước tiến đến, cầm khẩu súng nhắm thẳng vào đầu Lương Giao.

 

“Anh đã xem thường chính nghĩa.” 

 

Tề Tri Pháp siết chặt khẩu súng, khuôn mặt kiên nghị, ánh mắt điềm tĩnh.

 

Mùi máu tanh xộc vào mũi tôi. 

 

Máu từ vết thương trên vai Lương Giao thấm qua lớp áo, chảy xuống, nhuộm bông hoa hồng giấy gài trên ngực hắn thành một màu đỏ vừa kiêu hãnh vừa đau thương.

 

Dù vậy, Lương Giao vẫn không buông tay tôi.

 

Tề Tri Pháp ra hiệu cho tôi đi qua. 

 

Đôi mắt đen nhánh của Lương Giao nhìn thẳng vào tôi, không rời.

 

Hắn không có vẻ bất ngờ, không bộc phát cơn giận vì bị phản bội, cũng không mắng mỏ tôi, chỉ bình tĩnh nhìn.

 

Hắn khẽ hỏi: “Giờ thì em đã trả được thù rồi.”

 

Tôi còn chưa kịp đáp, Lương Giao lại hỏi: “Em đã từng yêu anh chưa?”

 

Môi Lương Giao mím chặt, dường như rất mong chờ câu trả lời của tôi, nhưng cũng như thể đã biết trước câu trả lời.

 

Tôi cắn nhẹ môi mình. 

 

Lương Giao không đợi câu trả lời của tôi, hắn khẽ cười khổ, như thể đã sớm biết đáp án.

 

Dáng vẻ căng cứng của hắn dần thả lỏng, đôi vai vốn luôn thẳng tắp cũng hơi sụp xuống.

 

Bỗng dưng, Lương Giao giơ tay trái lên. 

 

Không biết từ khi nào, hắn đã chuyển khẩu súng từ tay phải sang tay trái.

 

Tôi nhớ rất rõ, kỹ thuật bắn súng của Lương Giao rất tốt, cả hai tay đều rất thành thạo.

 

Tôi lập tức định lao tới giật lấy khẩu súng từ tay hắn, nhưng Lương Giao nhanh chóng chĩa thẳng nòng súng vào trán tôi.

 

Đôi môi hắn khẽ run, gương mặt tràn đầy tuyệt vọng: “Trình Đông Đông, anh sẽ gi*ết em trước, rồi em cùng ch*ết với anh được không?”

 

Tôi bình tĩnh, không hề động đậy, đáp: “Được.”

 

Lương Giao sẽ không gi*ết tôi.

 

Vào khoảnh khắc cuối cùng của cuộc đời, hắn cầm súng chĩa vào tôi, chỉ để nghe tôi nói “không” như những lần trước.

 

Trình Đông Đông, em lấy anh được không?

 

Không.

 

Trình Đông Đông, sau này chúng ta sống bên nhau được không?

 

Không.

 

Trình Đông Đông, em đừng ch*ết được không?

 

Lần này, Lương Giao không muốn nghe câu trả lời là “được”.

 

Hắn không muốn tôi ch*ết, bởi vì hắn biết rằng tôi chưa bao giờ thoát khỏi nỗi đau về chuyện của em gái mình.

 

Mục tiêu trả thù đầu tiên của tôi là cô gái dán gấu trắng, mục tiêu thứ hai là hắn, và mục tiêu cuối cùng là chính tôi. 

 

Tôi đã sớm quyết định mình sẽ ch*ết.

 

Hắn muốn tôi sống tiếp, muốn tôi hứa rằng sau khi hắn ch*ết, tôi sẽ không tự sát.

 

Nhưng tôi lại không làm theo ý hắn.

 

Vừa dứt lời, Lương Giao hít một hơi thật sâu, giọng nói nghiêm khắc và cứng rắn: “Trình Đông Đông, em không được ch*ết. Nếu em ch*ết, anh sẽ ám em dưới địa ngục.”

 

Nói xong, hắn đột ngột đẩy tôi về phía Tề Tri Pháp ở đối diện.

 

Tề Tri Pháp thuận thế đưa tay đỡ lấy tôi.

 

Tôi đứng bên cạnh Tề Tri Pháp, nhìn về phía Lương Giao đang ngồi dưới gốc cây đối diện.

 

Hắn chảy rất nhiều máu, khuôn mặt trắng bệch, trông như một con thú bị dồn vào đường cùng.

 

Duy chỉ có đôi lông mày bị khuyết của hắn vẫn nhíu chặt.

 

Hắn giơ súng, lớn tiếng quát về phía tôi: “Trình Đông Đông, em nhắm mắt lại. Tề Tri Pháp, che mắt cô ấy cho tôi.”

 

Tôi còn chưa kịp nói gì, Tề Tri Pháp đã vội vàng đưa tay che mắt tôi.

 

Trong bóng tối, tôi nghe thấy một tiếng “đoàng”.

 

Sau đó, Tề Tri Pháp vẫn giữ tay che mắt tôi, quay người tôi đi hướng khác.

 

Tôi nghe thấy những âm thanh ồn ào, có ai đó khẽ nói: “Lương Giao ch*ết rồi.”

 

Tôi ép bản thân mình nở một nụ cười, nhưng đôi tay của Tề Tri Pháp đặt trên vai tôi khẽ siết chặt.

 

Anh ta nói: “Trình Đông Đông, cô đang khóc…”

 

Hết.

 

Hết Chương 16:.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page