Chương 1:
18/05/2025
Chương 2:
18/05/2025
Chương 3:
18/05/2025
Chương 4:
18/05/2025
Chương 5:
18/05/2025
Chương 6:
18/05/2025
Chương 7:
18/05/2025
Chương 8:
18/05/2025
Chương 9:
19/05/2025
Chương 10:
19/05/2025
Chương 11:
19/05/2025
Chương 12:
19/05/2025
Chương 13:
19/05/2025
Chương 14:
19/05/2025
Chương 15:
19/05/2025
Chương 16:
19/05/2025
Chiếc trâm cài hình hoa hồng đỏ là món quà Lương Giao tặng tôi.
Hắn đã chi một số tiền lớn để đặt làm tại Pháp, và hắn sẽ không bao giờ ngờ rằng món quà dùng để lấy lòng tôi lại trở thành vũ khí để hạ bệ hắn.
Khi các trùm ma túy thấy tôi, biểu cảm của họ lập tức đông cứng, lộ rõ sự không hài lòng và có chút động thái bất thường.
Chỉ cần Lương Giao trừng mắt, những người xung quanh hắn lập tức rút súng ra.
Lương Giao nghiêm mặt, giọng nói dõng dạc như đinh đóng cột: “Đây là vợ của Lương Giao tôi đây. Các người công nhận tôi thì phải công nhận cô ấy.”
Các người công nhận tôi thì phải công nhận cô ấy.
Sau câu nói này, các trùm ma túy mới dịu xuống, bắt đầu thực hiện các thủ tục bình thường.
Tôi cũng giả vờ tỏ ra dịu dàng và dựa dẫm, nép vào người Lương Giao.
Nghe được một nửa, tôi cố ý ngáp một cái, rồi gọi hắn một tiếng: “Lương Giao.”
Hắn nghiêng người về phía tôi, hạ thấp giọng, nói: “Đông Đông, sắp xong rồi. Anh không muốn cho em đến vì sợ em thấy chán.”
Tôi hừ nhẹ một tiếng, vô tình hay cố ý nghịch ngợm mấy ngón tay của hắn.
Mặt Lương Giao vẫn giữ vẻ bình thản, nhưng vành tai thì đỏ ửng lên.
Rõ ràng là một kẻ gi*ết người không gớm tay, vậy mà lúc này lại giống hệt một chàng trai trẻ ngượng ngùng.
Tất cả những cuộc trò chuyện đều được ghi lại trong chiếc trâm cài của tôi.
Về đến nhà, tôi tiện tay ném chiếc trâm cài đi.
Tề Tri Pháp sẽ nghĩ cách lấy được nó.
Bằng chứng đã thu thập xong, hành động bắt giữ chính thức bắt đầu.
Lương Giao, kẻ đã hoành hành ở Thượng Thành nhiều năm, làm biết bao chuyện tày trời, cuối cùng cũng phải trả giá cho những tội ác của mình.
Ban đêm, tôi bị đánh thức bởi những rung lắc dữ dội.
Khi mở mắt ra, tôi thấy Lương Giao đang bế tôi lên.
Hắn không tỏ vẻ hoảng loạn, chỉ cầm súng trong tay, giọng nói đầy quyền uy: “Trình Đông Đông, đi theo anh.”
Tôi còn chưa kịp nói gì, hắn đã nắm chặt cổ tay tôi bằng một tay, tay còn lại giơ súng, mạnh mẽ ép tôi phải đi cùng.
Tôi biết, cảnh sát đã đến để bắt Lương Giao.
Nhìn bộ dạng của hắn, rõ ràng hắn đã chuẩn bị sẵn đường lui.
Tôi không thể để hắn chạy thoát.
Lương Giao nhanh chóng giúp tôi xỏ giày, sau đó kéo tôi chạy về phía thư phòng.
Đến thư phòng, hắn mở két sắt.
Tôi tưởng hắn định lấy trang sức hay thứ gì giá trị, nhưng không, hắn lấy bông hồng giấy đã gấp trước đây và nhét nó vào túi áo ngực của mình.
Sau đó, một tay hắn cầm súng, tay kia siết chặt tay tôi, kéo thẳng xuống gara.
Trong gara là một chiếc xe địa hình mới toanh, cửa kính làm bằng kính chống đạn.
Khi tôi vừa lên xe, một tiếng nổ lớn vang lên từ phía sau.
Tôi quay lại, thấy bên trong căn biệt thự chúng tôi ở phát ra những tiếng nổ dữ dội.
“Hệ thống tự hủy.” Lương Giao giải thích ngắn gọn.
Chúng tôi ngồi trên xe, Lương Giao xoay vô lăng, lái xe hướng về một ngôi làng trong rừng, cách đây năm cây số.
Bên trong xe tối mờ, chỉ còn lại tiếng thở gấp gáp của hắn.
Đến khu vực rừng rậm, xe không thể đi tiếp được nữa.
Lương Giao mở cửa xe, nắm tay tôi đỡ xuống.
Tôi ngẩng đầu lên, trước mắt là một khu rừng lớn.
Khu vực này gần vùng nhiệt đới, cây cối mọc cao lớn, tán cây rậm rạp che khuất cả bầu trời.
Lương Giao kéo tôi len lỏi giữa những thân cây trong rừng.
Hắn cầm chặt khẩu súng, nói: “Đi thêm chút nữa là đến đường biên giới. Chúng ta ra khỏi nước.”
Hắn không hỏi tại sao mình bị cảnh sát truy đuổi, dường như hắn hiểu rõ tất cả.
Lương Giao quay sang nhìn tôi, trong mắt đầy vẻ cay đắng.
“Bây giờ anh là tội phạm truy nã toàn quốc rồi. Trình Đông Đông, em ở bên anh, em phải bù đắp cho anh.”
You cannot copy content of this page
Bình luận