Chương 1:
18/05/2025
Chương 2:
18/05/2025
Chương 3:
18/05/2025
Chương 4:
18/05/2025
Chương 5:
18/05/2025
Chương 6:
18/05/2025
Chương 7:
18/05/2025
Chương 8:
18/05/2025
Chương 9:
19/05/2025
Chương 10:
19/05/2025
Chương 11:
19/05/2025
Chương 12:
19/05/2025
Chương 13:
19/05/2025
Chương 14:
19/05/2025
Chương 15:
19/05/2025
Chương 16:
19/05/2025
Trong lúc tôi ký, Lương Giao nhận một cuộc điện thoại rồi rời khỏi thư phòng.
Chiếc két sắt vẫn chưa được đóng lại, hắn đã ra ngoài.
Căn phòng đột nhiên yên tĩnh đến mức tôi gần như nghe rõ tiếng mình nuốt nước bọt.
Chiếc đồng hồ cổ treo trên tường phát ra âm thanh “đinh dong” khi kim giờ và kim phút chạm nhau.
Đây là một cái bẫy.
Làm sao Lương Giao có thể để những thứ quan trọng như vậy lộ ra trước mặt tôi, nhất là khi hắn biết rõ tôi căm hận hắn?
Nhưng chỉ có một cơ hội duy nhất.
Nếu tôi có thể lấy được bằng chứng, tôi sẽ tìm cách gửi nó cho cảnh sát.
Làm sao đây? Tìm hay không tìm?
Chiếc két sắt giống như kho báu của ác quỷ đang dụ dỗ tôi.
Tôi hiểu rất rõ Lương Giao, hắn quá tinh ranh, tôi không thể hành động.
Tôi cố kiềm chế khát khao, ánh mắt vẫn dán vào chiếc két sắt đang mở.
Ngăn thứ hai của két sắt cũng chứa các tập tài liệu, xen lẫn vài món trang sức.
Nhưng ngăn thứ ba lại có chút kỳ lạ, là một chiếc hộp nhung đỏ.
Khi tôi đang định nhìn rõ xem trong ngăn thứ ba là gì, giọng của Lương Giao vang lên ngay bên tai, như một tiếng nổ.
Giọng hắn trầm thấp, không lộ ra bất kỳ cảm xúc nào: “Đông Đông.”
Tôi cố tỏ ra tự nhiên, nói: “Két sắt của anh mở này, trong ngăn thứ ba có gì thế?”
Lương Giao khẽ cười, hắn mở ngăn thứ ba của két sắt ngay trước mặt tôi.
Chiếc hộp nhung đỏ được lấy ra, giờ tôi mới nhìn rõ bên trong.
Trong chiếc hộp tinh xảo đó là một bông hồng được gấp từ khăn giấy.
Tôi nhớ bông hồng đó.
Năm thứ hai tôi ở bên Lương Giao, vào ngày sinh nhật của hắn, hắn dẫn tôi đến một khách sạn trên biển để ăn tối, liên tục hỏi tôi muốn tặng gì cho hắn làm quà.
Khi đó tôi không có chút cảm tình nào với hắn, trong lòng đầy chán ghét, liền tiện tay nhặt một chiếc khăn giấy trên bàn, gấp thành bông hồng rồi ném cho hắn.
Hắn không hề tức giận, ngược lại, sau khi cầm nghịch một hồi, hắn cẩn thận cất vào túi áo vest của mình.
Tôi nghe thấy tiếng cổ họng mình phát ra một âm thanh khẽ khàng, nói: “Anh vẫn giữ lại sao.”
“Đây là món quà đầu tiên em tặng anh.” Lương Giao thở dài.
Trên khuôn mặt hắn hiện lên chút không hài lòng, nhưng cuối cùng vẫn nhận lấy bông hoa giấy và đặt lại vào trong hộp.
Tôi thuận miệng nói: “Sau này em sẽ tặng anh nữa, không cần giữ lại.”
Chỉ là một câu nói bâng quơ, nhưng đôi mắt của Lương Giao bỗng sáng rực lên.
Ánh mắt bình thường luôn sắc lạnh của hắn giờ đây tràn đầy niềm vui và sự ngạc nhiên.
Hắn nói: “Trình Đông Đông, em nói sau này, vậy đừng hối hận nhé.”
Vừa nói xong, tôi đã hối hận.
Đó chỉ là một câu buột miệng mà thôi.
Nhưng Lương Giao lại vui mừng khôn xiết, hắn ôm chặt lấy tôi không buông.
“Đông Đông, chúng ta còn có tương lai.”
Rồi Lương Giao nói với tôi: “Trình Đông Đông, em mang thai rồi.”
12.
Tôi mang thai rồi.
Đây là chuyện kinh khủng và đáng ghê tởm nhất đối với tôi.
Người đã hại ch*ết em gái tôi vẫn ở ngay trước mặt tôi.
Mỗi ngày, thần kinh tôi như sợi dây căng hết mức, tôi phải giả vờ cười vui, ở bên cạnh hắn để tìm cơ hội thu thập bằng chứng hạ bệ hắn.
Vậy mà hắn lại nói với tôi rằng tôi mang thai?
Tôi phải sinh con cho kẻ thù của mình, cho một con quỷ gi*ết người không gớm tay?
Đứa trẻ này hoàn toàn phá hỏng kế hoạch của tôi.
Tôi muốn thu thập chứng cứ để lật đổ hắn, tôi không muốn mang thêm một gánh nặng.
Tôi nhớ đến những viên thuốc tránh thai mà mình đã lén uống.
Lương Giao đã đổi thuốc của tôi, hắn đã lừa tôi.
Tôi cảm thấy buồn nôn, ghê tởm.
Tôi trở nên chán nản, từ chối ăn uống, trốn trong phòng.
Khi Lương Giao nói chuyện, tôi cũng không trả lời.
Trước đây tôi ngoan ngoãn bao nhiêu, bây giờ tôi chống đối bấy nhiêu.
You cannot copy content of this page
Bình luận