Chương 1:
18/05/2025
Chương 2:
18/05/2025
Chương 3:
18/05/2025
Chương 4:
18/05/2025
Chương 5:
18/05/2025
Chương 6:
18/05/2025
Chương 7:
18/05/2025
Chương 8:
18/05/2025
Chương 9:
19/05/2025
Chương 10:
19/05/2025
Chương 11:
19/05/2025
Chương 12:
19/05/2025
Chương 13:
19/05/2025
Chương 14:
19/05/2025
Chương 15:
19/05/2025
Chương 16:
19/05/2025
Tề Tri Pháp vội vàng nhìn qua, không dám chạm vào những miếng ngọc đó, thậm chí không dám nhìn thêm vài lần.
Lương Giao cười lớn, vẻ mặt như đã quá quen thuộc.
Ở Thượng Thành, không ai là không sợ hắn.
Tôi im lặng, lạnh lùng nghịch những sợi tua rua trên váy mình.
Lương Giao không đưa tôi điện thoại, cũng không cho tôi dùng điện thoại.
Thấy tôi tự chơi một mình, hắn lại không vui, một tay siết chặt tay tôi dưới bàn ăn.
Tề Tri Pháp làm rơi đũa, cúi xuống nhặt và vô tình nhìn thấy.
Tôi cảm thấy khó chịu, bèn bấm mạnh vào lòng bàn tay của Lương Giao.
Lương Giao ngược lại càng cười rạng rỡ hơn.
Sau bữa ăn, Lương Giao uống một chút rượu.
Hắn ép tôi vào trong xe, đôi mắt đen nhánh nhìn tôi chăm chú, như một con mèo trong bóng đêm chuẩn bị săn mồi.
“Em nhìn hắn mười ba lần, sao thế? Cảm thấy anh già rồi, thích nhìn mấy đứa trẻ hơn à?”
Lương Giao không lớn tuổi lắm, nhưng do lông mày bị khuyết và mang nét nguy hiểm, nhìn qua trông như ngoài ba mươi.
Thực ra, hắn mới hai mươi tám tuổi.
Tôi nói: “Không có.”
Lương Giao nói đầy chua chát, mắng: “Một kẻ vô dụng hèn nhát, anh nói một câu, hắn đến thở mạnh cũng không dám, cũng đáng để em nhìn sao?”
Nói xong, hắn mạnh mẽ giữ lấy tôi, hôn lên trán tôi rồi nói: “Tối nay phạt em phải nhìn anh suốt.”
Tôi không có chút cảm tình nào với Tề Tri Pháp.
Thứ nhất, vì anh ta trông yếu đuối, nhu nhược, chẳng khác gì những con chó bên cạnh Lương Giao.
Thứ hai, chỉ vì tôi nhìn anh ta vài lần mà bị Lương Giao “phạt” phải nhìn hắn suốt, khiến tôi thấy buồn nôn.
Nhưng tôi tình cờ gặp Tề Tri Pháp vài lần.
Thấy tôi, anh ta lập tức cúi đầu, sợ hãi, vội vàng tránh đi.
Anh ta biết tôi là người phụ nữ của Lương Giao, sợ Lương Giao, cũng sợ làm tôi phật ý.
Gặp tôi, anh ta hận không thể chui xuống đất trốn.
Khi gặp Lương Giao, anh ta bưng trà, rót nước, gật đầu lia lịa với bất cứ điều gì hắn nói, hoàn toàn không có khí chất đĩnh đạc của một cảnh sát.
Anh ta giống như một con chim cút bị dọa đến mất hồn.
Thái độ rụt rè, khúm núm của Tề Tri Pháp khi đối mặt với Lương Giao khiến tôi cảm thấy khó chịu.
Nhưng Lương Giao thì ngược lại, hắn vui vẻ ra mặt, không thể giấu nổi nụ cười.
Hắn nói: “Không phải người đàn ông nào cũng giống như người đàn ông của em đâu.”
11.
Năm thứ ba ở bên Lương Giao, hắn nâng chân tôi lên, chăm chú sơn móng chân cho tôi.
Hắn đã thu lại sự hung hãn, cúi mắt mỉm cười, trông có vài phần dịu dàng.
Lương Giao xoa phần da chai mỏng dưới chân tôi, giọng có chút mất kiên nhẫn: “Nuôi ba năm rồi mà vẫn chưa nuôi trở lại được.”
Tôi nhẹ nhàng đá hắn một cái, hắn cũng không giận.
Vừa tiếp tục sơn móng chân cho tôi, hắn vừa nói: “Anh định giao cho em vài tài sản, ngày mai đi theo anh vào thư phòng để ký mấy bản hợp đồng.”
Tôi ngây ra một chút, Lương Giao thấy dáng vẻ ngơ ngác của tôi thì cong môi cười, lông mày bị khuyết nhướng cao.
“Sao thế, vui đến mức không nói nên lời à?”
Không phải vui đến mức không nói được, mà là cuối cùng cũng có cơ hội vào thư phòng.
Lương Giao luôn tiếp các trùm ma túy trong thư phòng.
Bằng chứng về việc hắn cấu kết với họ chắc chắn ở trong đó.
Sau khi cùng Lương Giao vào thư phòng, tôi cẩn thận quan sát bố trí xung quanh.
Thư phòng của hắn có một két sắt.
Hắn mở két sắt, lấy ra từng tập hợp đồng, đó là những bằng chứng về tài sản của hắn.
Lương Giao thấy ánh mắt tôi cứ dán vào chiếc két sắt, hắn nhướng mày, cười nói: “Không ngờ anh giàu như thế đúng không?”
Hắn tiện tay đưa cho tôi vài tập tài liệu, nói: “Chọn đi, thích cái gì anh sẽ cho em cái đó.”
“Em muốn hết.” Tôi nhìn Lương Giao, nói.
Tôi nghĩ hắn sẽ cau mày, nhưng không, hắn lại cưng chiều nhéo nhẹ má tôi, nói: “Đúng là cô nhóc mê tiền.”
Rồi hắn đưa bút cho tôi, bảo tôi ký tên lên đó.
You cannot copy content of this page
Bình luận