Trình Đông Đông

Chương 1:

Chương trước

Chương sau

Buổi hồi tưởng đầy cảm xúc trong lễ cưới, chồng tôi chỉ vừa nhìn thoáng qua, hai mắt đã đỏ hoe, nhấc ghế lên đ*iên c*uồng đập vỡ màn hình. 

 

Trên sân khấu lễ cưới, tôi cười mà nước mắt tuôn đầy mặt. 

 

Video đó là do tôi phát, tôi đã chờ đợi khoảnh khắc này từ rất lâu rồi.

 

1.

 

“Tiểu thư Trình Đông Đông và ngài Lương Giao tình cảm thắm thiết, cầm sắt hòa minh, chúng ta cùng nhìn lại những khoảnh khắc yêu thương của hai người.”

Người dẫn chương trình nói rất chậm, Lương Giao nắm chặt tay tôi.

Trong đôi mày mắt tuấn tú của hắn tràn ngập sự mong đợi, gương mặt thường ngày ít khi cười nói lúc này lại nhướng mày, nụ cười kiêu ngạo hiện rõ.

Hắn cúi đầu thì thầm bên tai tôi: “Trình Đông Đông, giữa chúng ta cũng có những kỷ niệm đẹp mà.”

Kỷ niệm đẹp?

Ý là chuyện hắn d*ìm đầu tôi vào bể nước năm phút, hay là nh*ốt tôi trong lồng sắt?

Kể từ khi Lương Giao yêu tôi, ai dám xem biểu diễn của tôi, hắn sẽ khiến kẻ đó tan cửa nát nhà.

Hắn nói rằng, có hắn ở đây, cả Thượng Thành này ai dám nói một lời không phải với tôi.

Tôi liếc qua những nhân vật nổi tiếng và giàu có tham dự, trên mặt ai cũng treo nụ cười chúc phúc, nhưng trong ánh mắt lại thấp thoáng vẻ chế giễu.

Thật nực cười.

 

Thiếu gia số một Thượng Thành, Lương Giao, cưới một món đồ chơi từng bị nh*ốt trong lồng và trở thành trò cười cho người khác.

Theo giai điệu chậm rãi của bản nhạc “Love Story” vang lên, Lương Giao ngẩng đầu, đầy mong đợi nhìn về phía màn hình.

Âm thanh điện tử hỗn loạn bất chợt vang lên. 

 

Đáng lẽ trên màn hình phải chiếu ảnh cưới của tôi và Lương Giao, nhưng lúc này lại thay bằng video cảnh tôi bị bạo hành.

Trong video, tôi khóc đến khản cả giọng.

Hình ảnh rõ nét, âm thanh vang dội, tất cả đều nhờ phúc của Lương Giao.

Video này chính là do hắn tự tay quay.

Khi video xuất hiện, đôi mắt Lương Giao lập tức đỏ rực, hắn giống như một con thú hoang phát cuồng.

Hắn giật lấy chiếc ghế, đ*iên c*uồng nện mạnh vào màn hình.

 

Từng cú, từng cú khiến màn hình vỡ tan tành.

Tôi đứng trên sân khấu, cười mà nước mắt đầm đìa, nói: “Chúc mừng tân hôn, Lương Giao. Đây là quà cưới tôi tặng anh, anh thích không?”

Tôi ôm bụng dưới, cười đến mức gần như đau bụng.

Dưới khán đài, không một ai dám thì thầm to nhỏ.

Tôi bẩn thỉu và đê hèn đến mức nào là chuyện cả giới nhà giàu Thượng Thành đều biết.

Nhưng không một ai dám cười tôi.

Lương Giao đang cố bù đắp cho tôi, nhưng tôi mãi mãi không thể quên được.

Sinh nhật năm hai mươi hai tuổi, khi tấm rèm che của cái lồng được kéo ra, tôi co ro trong lồng, đã bị bỏ đói ba ngày liền.

Họ ném vào một con gà sống.

Khi đó họ cười to đến nhường nào, bây giờ thì sao? Sao không cười nữa?

 

2.

 

Từ nhỏ tôi đã học hành không giỏi, khá chậm chạp. 

 

Năm thi đại học, tôi chỉ đỗ được hệ cao đẳng, còn em gái ruột của tôi lại đỗ vào một trường trọng điểm.

Không may, bố mẹ tôi gặp tai nạn khi bố lái xe máy chở mẹ và cả hai đều qua đời.

Tôi vỗ đầu, nói với em gái: “Em à, em học đại học đi, chị nuôi em.”
 

Em tôi vừa khóc vừa nói muốn cùng tôi vào xưởng làm việc, nhưng tôi mắng em ấy rất nặng.

Tôi vẫn nhớ mùa hè năm đó, trong căn phòng trọ, em gái thề với tôi rằng nhất định sẽ làm nên chuyện, không phụ công sức của tôi.

Học phí đại học của em là ba nghìn tệ, còn sinh hoạt phí một nghìn tệ.

Tôi liền đi làm công việc tay chân, việc gì cũng nhận. 

 

Lúc đầu chưa có kinh nghiệm, chỉ biết bưng bê, rửa bát.

Kiếm chẳng được bao nhiêu, tôi tiết kiệm hết mức, dành dụm tiền cho em gái.

Thực ra ăn mì tôm không tiết kiệm đâu, các bạn biết món rẻ nhất là gì không?

Chính là mì sợi khô. 

 

Bảy tệ một gói mì sợi khô, tôi có thể ăn được cả tuần.

Mì sợi nấu lên, cho thêm chút giấm, tôi ăn ngon lành. 

 

Hết Chương 1:.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page