Trạm Chuyển Phát

Chương 6

Chương trước

Chương sau

16.

 

Nhưng tôi vừa cười vừa châm biếm: “Đúng vậy, miệng các người thật sự rất thối, và tôi sẽ không tha thứ cho các người. Ai muốn mở trạm chuyển phát thì tự đi mà mở, đừng tìm đến tôi nữa.” 

 

Nói xong, tôi lên xe trở về nhà.

 

Một đám cư dân đuổi theo sau nhưng không kịp, lập tức thay đổi thái độ, quay sang chửi bới.

 

Chửi tôi không được, họ lại bắt đầu trách móc lẫn nhau:

 

“2603, tất cả là tại cô đấy! Nếu ngay từ đầu cô không mắng cô ta, cô ta có bỏ đi không?”

 

“Sau này tôi lấy bưu kiện kiểu gì đây? Cứ phải ra tận trạm chuyển phát mà lấy, tôi đâu có nhiều thời gian như vậy. Ban đầu cô ta xin nghỉ phép thì cứ cho nghỉ đi, có gì to tát đâu.” 

 

“Đúng vậy, giờ thì làm sao đây? Sau này chúng ta còn mua đồ trực tuyến kiểu gì nữa?”

 

2603 nổi trận lôi đình, tức giận hét lớn: “Không phải chỉ mình tôi mắng đâu, các người không mắng sao? Giờ lại quay ra đổ lỗi cho tôi à?” 

 

“Cái trò ‘chỉ hoàn tiền không trả hàng’ là ai nghĩ ra? Cô nghĩ ra chứ ai! Giờ thì hay rồi, chẳng được lợi lộc gì mà còn làm mất hết mặt mũi!”

 

Cứ tưởng chuyện đã kết thúc, nhưng không ngờ,  ngày hôm sau tôi lại bị khiếu nại một lần nữa.

 

17.

 

Có người khiếu nại tôi về việc xử lý bưu kiện thô bạo và thái độ phục vụ không tốt, tôi suýt bật cười vì tức. 

 

Đây là lần đầu tiên nhận được khiếu nại kể từ khi làm ở đây, nhưng tôi đâu phải nhân viên giao hàng. 

 

Dù họ khiếu nại, tôi cũng không bị trừ tiền.

 

Hơn nữa, khi cấp trên biết chuyện, họ chỉ nói: “Đơn khiếu nại này, cô không cần quan tâm, không phải từ cư dân thuộc khu vực cô phụ trách.”

 

Thậm chí, một số cư dân quen biết còn biết chuyện và đến an ủi tôi:

 

“Tôi thấy thái độ của cô thật sự rất tốt, cô là người quản lý tỉ mỉ nhất mà tôi từng thấy. Yên tâm, chúng tôi sẽ giải thích rõ ràng với sếp của cô.” 

 

“Đúng vậy, cô đừng để chuyện này làm hỏng tâm trạng nhé. Sau này nếu cần đến tận nhà lấy hàng, tôi vẫn sẽ liên hệ với các cô mà.”

 

Trong lòng tôi có chút cảm động, thầm quyết định sẽ càng chú tâm hơn vào việc phục vụ cư dân.

 

Đến cuối năm, trạm của chúng tôi còn được tổng công ty biểu dương, tôi thậm chí còn được công nhận là “Quản lý xuất sắc nhất.”

 

Nhưng một số trạm khác lại bị xử phạt, điều khiến tôi bất ngờ là trong danh sách bị phạt có cả khu dân cư cũ. 

 

Chẳng lẽ lại có người nghĩ không thông, dám mở trạm ở đó sao?

 

Tò mò mà đi tìm hiểu, tôi mới biết người mở trạm lại chính là… 2603.

 

  1.  

 

Bị cư dân trong khu ép phải giải quyết vấn đề, 2603 tức giận quyết định tự mở trạm chuyển phát.

 

Không có tiền trong tay, chị ta thậm chí còn vay nợ vài chục ngàn để làm.

 

Nhưng vì không thương lượng ổn thỏa với các nhân viên giao hàng và nhà cung cấp, họ cố tình giao hàng đến trạm của chị ta sau cùng.

 

Thêm vào đó, không khí trong cộng đồng cực kỳ tệ, khiến 2603 gần như ngày nào cũng bị khiếu nại.

 

Đáng khinh hơn nữa, chị ta còn ăn cắp bưu kiện. 

 

Một – hai lần thì không sao, nhưng đến khi ăn cắp một chiếc điện thoại iPhone mới nhất, khách hàng đã báo cảnh sát.

 

Nếu không nhờ gia đình 2603 bỏ tiền ra dàn xếp, có lẽ giờ chị ta đã vào tù rồi. 

 

Tôi chỉ biết thở dài cảm thán.

 

Dù là nghề gì, làm nhân viên giao hàng, mở trạm chuyển phát hay ngồi văn phòng. 

 

Suy cho cùng, tất cả chúng ta đều là những người lao động vất vả.

 

Vậy tại sao chúng ta, những người lao động, lại không thể thông cảm và hỗ trợ lẫn nhau?

 

Hết Chương 6.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page