Điều đáng nói ở đây – không chỉ riêng 2603, mà gần một nửa số cư dân trong nhóm đều làm như vậy.
2603 hùng hồn tuyên bố: “Chỉ là mấy món đồ vài đồng thôi, dùng rồi thì trả thế nào được? Cùng lắm thì cứ báo cảnh sát đi!”
Chị ta nghĩ rằng cảnh sát sẽ không quan tâm đến những món đồ giá trị nhỏ như vậy.
Nhưng trớ trêu thay, một số nhà bán hàng lại rất “tích cực”, cáo buộc rằng tổng giá trị hàng hóa chị ta đã chiếm dụng đã vượt quá hàng ngàn tệ, đủ điều kiện để khởi tố.
Khi người phụ trách đến tận nơi để hòa giải, 2603 vẫn tỏ thái độ ngông nghênh.
Chị ta ôm con, thách thức: “Chẳng qua chỉ là vài món đồ lặt vặt thôi mà. Nếu các người báo cảnh sát, thì cứ mang cả tôi và con tôi đi luôn đi!”
Những cư dân khác cũng hùa theo, bày tỏ thái độ chống đối, tuyên bố sẽ không hoàn trả tiền hàng, vì cho rằng đó là thứ họ xứng đáng được nhận.
Kết quả, các nhà bán hàng đã liên kết lại và cùng nhau nộp đơn kiện.
14.
Theo thống kê chưa đầy đủ, khu dân cư của chúng tôi có hàng chục hộ gia đình đã “vặt lông cừu” đến mức đạt tiêu chuẩn để lập án.
Ban đầu, họ vẫn rất ngang ngược, nghĩ rằng “pháp luật không trị được số đông”, nhưng đến khi nhận được giấy khởi kiện, tất cả đều hoảng loạn.
Tòa án phán quyết họ không chỉ phải hoàn trả toàn bộ tiền hàng, mà còn phải bồi thường thiệt hại cho các nhà bán hàng.
Ngay lập tức, người dẫn đầu phong trào “vặt lông cừu” là 2603 bị mọi người mắng mỏ thậm tệ.
Chuyện này thậm chí còn lên cả danh sách tìm kiếm nóng trên mạng, khu dân cư của chúng tôi bị gắn mác “khu trắng trợn xài chùa” và trở thành đối tượng chế giễu của cư dân mạng.
Khi kể lại chuyện này, bà Trần thở dài: “Cháu nói xem, đáng lẽ đâu đến nỗi thế này, chẳng kiếm được chút lợi lộc nào, lại còn làm mất mặt đến mức này. Sau này ai dám bán hàng cho người trong khu chúng ta nữa?”
Những cư dân “vặt lông cừu” không chỉ làm tổn hại đến lợi ích của chính họ mà còn ảnh hưởng đến quyền lợi của tất cả mọi người, đến mức nhiều cửa hàng trực tuyến khi nhìn thấy địa chỉ của khu dân cư này đều không dám gửi hàng.
Hiện giờ, ngay cả muốn mua sắm trực tuyến, mọi người cũng gặp khó khăn.
Khi mua đồ, mọi người đều phải ghi địa chỉ sang khu bên cạnh, nhưng Tiểu Hà thì không chịu nổi, thẳng thừng từ chối nhận hàng.
“Không phải cư dân khu tôi, tôi không nhận!”
Hơn nữa, sau những chuyện đã xảy ra, bây giờ Tiểu Hà rất dè chừng với cư dân khu chúng tôi.
Giờ đây, người trong khu muốn mua hàng trực tuyến phải đối mặt với muôn vàn khó khăn, nhưng tất cả những điều này đều là tự làm tự chịu.
Trên đường tan làm, tôi bị một phen giật mình.
Thì ra là chị 2603 dẫn theo một đám người đứng đợi tôi.
“Tiểu Sở, trước đây là chúng tôi sai, cô trở lại mở trạm đi mà.”
“Tôi xin lỗi cô, trước đây là lỗi của chúng tôi.”
“Giờ chúng tôi mua đồ trực tuyến khó khăn lắm, cô quay lại giúp mọi người đi.”
“Đúng vậy, dù sao đây cũng là quê hương của cô, cô đừng thấy c.h.ế.t mà không cứu. Chúng ta là hàng xóm mà, nên giúp đỡ lẫn nhau chứ.”
Giờ thì họ mới nhớ ra rằng tất cả là hàng xóm, nên hỗ trợ lẫn nhau à?
Nhìn những gương mặt đầy vẻ khẩn thiết, tôi chỉ có thể nhớ lại những lời chế nhạo và xúc phạm trước đây.
Ngày đó, sao họ không nghĩ rằng tất cả là hàng xóm và nên giúp đỡ nhau?
Tôi không nhịn được mà cười lạnh: “Xin lỗi, công việc hiện tại của tôi rất tốt, tôi không có ý định quay lại mở trạm.”
2603 lập tức chen vào, đưa ra điều kiện: “Không phải vẫn là vấn đề tiền bạc sao? Cùng lắm, từ giờ mỗi lần nhận bưu kiện, chúng tôi trả cô một đồng, thế này chắc cô không thể từ chối nữa chứ?”
15.
Mỗi bưu kiện trả cho một đồng, thoạt nhìn thì có vẻ rất hấp dẫn, một tháng có thể kiếm thêm vài nghìn tệ.
Nhưng nỗi vất vả trong đó không phải chỉ vài nghìn tệ là có thể bù đắp.
Hơn nữa, nếu tôi quay lại, lỡ họ lại không chịu trả phí thì sao?
Bởi đây là việc tự nguyện, và thực ra cũng không đúng với quy định.
Nhìn thấy tôi giữ vẻ mặt lạnh lùng không nói lời nào, 2603 lại bắt đầu chơi bài tình cảm: “Hơn nữa, khu dân cư chúng ta có rất nhiều người già. Cô nói xem, nếu không có trạm chuyển phát này, làm sao họ lấy thuận tiện đồ được? Họ đều là những người nhìn cô lớn lên từ nhỏ đấy.”
Haha, trước đây mắng chửi người thì chẳng thấy ai nhắc đến việc ai đã nhìn tôi lớn lên, bây giờ lại muốn kéo tôi trở lại cái hố lửa này sao?
“Trước đây các người không phải nói rằng ai cũng có thể làm cái trạm chuyển phát này à? Giờ bị người khác từ chối rồi, lại chạy đến tìm tôi? Sao các người không tự mở cửa hàng đi?”
Họ nhao nhao giải thích:
“Ôi trời, ai mà không biết Tiểu Sở là người trách nhiệm nhất. Trước đây tôi mua phải hàng giả, vẫn là cô giúp tôi phối hợp giải quyết.”
“Đúng vậy, Tiểu Sở mỗi sáng dậy làm việc còn chẳng kịp ăn cơm, ai mà tìm được người làm tốt hơn cô nữa?”
“Đúng thế, từ đầu khi giao cho nhà họ Lưu làm, tôi đã thấy không ổn rồi. Ai mà không biết hắn ta là người lươn lẹo, làm sao so được với Tiểu Sở?”
Tôi chỉ thấy buồn cười, thì ra bọn họ đã biết tất cả từ lâu.
Thản nhiên nói: “Nhưng sức khỏe của tôi không tốt, thường phải nghỉ ngơi, sợ làm chậm trễ việc của mọi người.”
“Ôi trời, không sao đâu, không sao đâu! Cô đâu phải sắt thép, ai mà chẳng có lúc ốm đau chứ.”
“Nhưng mở trạm chuyển phát là để kiếm tiền mà, giờ tôi kiếm được còn nhiều hơn trước rồi còn gì.”
Cả đám người bối rối không thôi.
“Ai da, Tiểu Sở, trước đây cô toàn kiếm tiền cực khổ, là do chúng tôi ăn nói thiếu suy nghĩ. Chúng tôi đâu có cố ý, cô tha lỗi cho chúng tôi đi mà.”
Tôi không nhịn được mà bật cười.
Họ tưởng tôi mềm lòng, thế là từng người một, nói càng lúc càng nhiệt tình hơn.
You cannot copy content of this page
Bình luận