Trạm Chuyển Phát

Chương 4

Chương trước

Chương sau

Nguyên nhân do họ nhận tiền của người khác nhưng không giao hàng đúng hẹn, thậm chí còn lén lút đổi thực phẩm khách hàng mua bằng hàng quá hạn sử dụng của nhà mình.

 

Chuyện này tôi biết được khi lướt xem video ngắn. 

 

Trong video đã làm mờ hình ảnh, nhưng tôi vẫn nhận ra biển hiệu của nhà họ, nhà 1101 bị buộc phải đóng cửa, nhưng nhóm cư dân vẫn chìm trong không khí u ám.

 

2603 lại bắt đầu kêu gọi mọi người trong nhóm gọi điện khiếu nại. 

 

“Tại sao khu khác có trạm chuyển phát mà khu chúng ta lại không có?”

 

Người phụ trách bị làm phiền đến mức phát bực, thậm chí còn gọi điện cho tôi, nhờ tìm giúp một người khác tiếp quản công việc này.

 

Đùa chắc? Đây chẳng phải là đẩy người khác vào hố lửa sao!

 

Cho đến khi có người nhắn tin riêng cho tôi, muốn thuê mặt bằng nhà tôi để mở trạm chuyển phát.

 

Người này là một thanh niên còn trẻ, họ Hà. 

 

Nghe nói anh ta chính là người mở trạm chuyển phát ở khu bên cạnh, lần này bị người phụ trách dụ dỗ đến đây.

 

10.

 

Tôi tốt bụng khuyên anh ta, mở trạm chuyển phát ở khu dân cư chúng tôi không phải chuyện dễ dàng.

 

Nhà anh ta ở ngay khu bên cạnh, điều kiện khu đó khá tốt, ít người gây chuyện nên mới có thể làm ăn ổn định. 

 

Nhưng khu dân cư của chúng tôi thì hoàn toàn khác.

 

Thế nhưng Tiểu Hà vẫn ngây thơ nghĩ rằng mình có thể làm tốt. 

 

Thôi, tôi không khuyên nữa, trực tiếp cho anh ta thuê cửa hàng luôn.

 

Dù trước đây đã đóng cửa, nhưng bảng hiệu của trạm chuyển phát và các kệ hàng vẫn chưa kịp dọn dẹp, tiện thể giao luôn cho anh ta.

 

Trạm chuyển phát mở cửa trở lại, nhóm cư dân lại trở nên rộn ràng, dù gì thì những ngày không có trạm chuyển phát thực sự rất bất tiện. 

 

Nhà 2306 thậm chí còn gửi biểu tượng pháo hoa trong nhóm chat. 

 

“Tôi đã nói rồi mà, làm chuyển phát là miếng bánh béo bở, không có lời thì ai mà làm chứ? Một số người bỏ đi rồi chắc hối hận c.h.ế.t mất!”

 

Buồn cười thật, tôi không thèm hối hận đâu.

 

Dù gì thì hiện tại tôi sống thoải mái hơn nhiều. 

 

Mỗi ngày chỉ cần nhận hàng từ khách rồi giao lại cho nhân viên chuyển phát là xong, thỉnh thoảng có một số cư dân muốn gửi hàng, chúng tôi cũng có nhân viên đến tận nhà lấy.

 

Tôi đích thân kiểm tra xem các gói hàng đã được đóng gói cẩn thận chưa. 

 

Nếu có rủi ro bị va đập hoặc hư hỏng, tôi lập tức liên hệ với khách hàng để xác định mức độ thiệt hại và tiến hành bồi thường.

 

Nhờ thái độ phục vụ tốt, phần lớn khách hàng đều không tính toán quá nhiều.

 

Không chỉ tránh được những khiếu nại, tôi còn nhận được rất nhiều đánh giá 5 sao.

 

Chúng tôi giao hàng bất kể mưa gió. 

 

Có lần, một khách hàng cần nhận gấp một bưu kiện, nói đó là thuốc mua từ nước ngoài về, gia đình có người già đang cần dùng. 

 

Tôi đã cố gắng hết sức liên lạc với trụ sở chính để phối hợp, gói hàng vốn dĩ phải mất năm ngày mới đến, nhưng chỉ trong hai ngày đã được giao. 

 

Khách hàng cảm động đến mức muốn tặng một lá cờ khen ngợi, tôi còn được trụ sở chính khen thưởng một cách trịnh trọng.

 

  1.  

 

Khách hàng ban đầu còn muốn tặng tiền thưởng, nhưng tôi lập tức từ chối. 

 

Những việc tôi làm đều là trách nhiệm cơ bản của mình.

 

Các cư dân cũng không ngớt lời khen ngợi:

 

“Tiểu Sở giỏi thật, không ngờ còn trẻ mà đã có trách nhiệm đến vậy.”

 

“Tôi rất yên tâm với dịch vụ nhà cô ấy, khi nhận được hàng, ngay cả thùng giấy cũng luôn gọn gàng nguyên vẹn.”

 

“Đúng vậy, ít nhất thái độ phục vụ rất tốt. Trước đây tôi muốn trả hàng vào buổi tối, cô ấy lập tức đến lấy mà không nói một lời nào.”

 

Trong khi đó, bên khu dân cư cũ lại bắt đầu xảy ra rắc rối.

 

Ban đầu, trạm chuyển phát của Tiểu Hà hoạt động khá ổn định, nhưng đến khi mùa đông chính thức bắt đầu, mâu thuẫn lại bùng lên.

 

Đầu tiên, Tiểu Hà bị chỉ trích vì từ chối giao hàng tận nhà, sau đó, trò “hoàn tiền không trả hàng” mà mọi người yêu thích bị xử lý. 

 

Do số lượng yêu cầu “chỉ hoàn tiền” quá nhiều, giờ đây cấp trên không cho phép nữa, nếu muốn hoàn tiền, bắt buộc phải trả lại hàng hóa.

 

Không tìm được ai để trút giận, họ đổ hết mọi bực bội lên đầu Tiểu Hà.

 

“Trước đây chúng tôi vẫn được hoàn tiền, tại sao bây giờ không được nữa? Chắc chắn là lỗi của anh, anh cấu kết với mấy người bán hàng kia!”

 

“Tôi đã ăn hết mấy thùng bánh quy rồi, giờ làm sao mà trả hàng được? Họ Hà kia, anh phải nghĩ cách giải quyết!”

 

“Cả ngày chỉ ăn cơm không làm gì à? Đã không yêu cầu anh giao hàng tận nhà, giờ anh lại phản bội chúng tôi?”

 

Tiểu Hà khổ không nói thành lời, bị những cư dân ngang ngược này làm tức đến phát điên.

 

Dù đã làm trong ngành chuyển phát một thời gian, anh ta cũng chưa từng gặp phải một nhóm cư dân nào vô lý đến mức này!

 

  1.  

 

“Thế này nhá, tôi nghỉ việc, được chưa? Tự tìm ai khác phục vụ các người đi!”

 

Tiểu Hà tìm đến tôi để than thở, nói rằng trước đây lẽ ra nên nghe lời tôi, giờ thì bị hại thảm rồi.

 

Tôi khuyên anh ta đi tìm người phụ trách, vì chính hắn ta là người đã đẩy chàng trai vào cái “hố lửa” này.

 

Nhưng phía người phụ trách cũng đang rối bời, cư dân khu đó nhất quyết không buông tha, yêu cầu phải tìm bằng được một “người xui xẻo” khác để tiếp quản.

 

Ngặt nỗi, người phụ trách chẳng tìm được ai, thế là trực tiếp “giả c.h.ế.t” để né tránh.

 

Cuối cùng, nhóm cư dân lại nhớ đến tôi.

 

“Hay là để Sở An Vân quay lại đi, tôi thấy cô ta còn tạm hiểu chuyện. Nếu không, đến lúc tuyết rơi, làm sao chúng ta lấy được bưu kiện? Tốt nhất vẫn nên để cô ta chịu trách nhiệm giao hàng.”

 

2603 đích thân gửi tin nhắn thoại riêng cho tôi: “Chúng tôi, các cư dân, đã bàn bạc xong, đồng ý để cô quay lại làm tiếp.”

 

Trong đầu tôi đầy dấu hỏi: Tại sao phải quay lại làm chứ?

 

“Tôi không đồng ý. Hiện tại tôi làm việc rất tốt, các người lấy quyền gì mà yêu cầu tôi quay lại?”

 

2603 tức đến mức giọng cao hẳn tám quãng: “Cô đừng có không biết điều như thế! Trước đây chẳng qua chỉ là chúng tôi khiếu nại một lần thôi, cô cần phải thù dai đến mức này sao?”

 

Trong nhóm cư dân, mọi người liên tục phàn nàn:

 

“Nếu ngay từ đầu cô không lười biếng, thì mọi chuyện đâu ra nông nỗi này?”

 

“Nói cho cùng, bây giờ cô cũng đang đi làm thuê cho người ta, có gì sướng hơn tự làm chủ đâu?”

 

“Tôi thấy cô chẳng qua là không muốn chịu trách nhiệm thôi. Nói trắng ra thì cũng chỉ vì tiền cả, đi giao hàng cho mấy người giàu nên kiếm được nhiều hơn chứ gì.”

 

Dù sao, trong mắt họ, mọi lỗi lầm đều không thuộc về chính mình. 

 

Dù đã khiến hai chủ trạm chuyển phát bỏ đi, họ vẫn không cho rằng vấn đề nằm ở bản thân.

 

13.

 

Vào mùa đông, số lượng bưu kiện tăng lên đáng kể. 

 

Tuy nhiên, đi kèm với đó là tiền thưởng cũng cao hơn rất nhiều, khiến tinh thần làm việc của mọi người được khơi dậy mạnh mẽ.

 

Dù phải làm thêm giờ, nhưng nghĩ đến khoản phụ cấp cao ngất, chẳng ai cảm thấy mệt mỏi nữa.

 

Trong khi đang nằm nhà ăn khuya, bà Trần gửi cho tôi một đoạn video.

 

Hóa ra, ở khu dân cư cũ, cư dân đã xảy ra xô xát với nhân viên giao hàng.

 

Hóa ra, người khơi mào chuyện này lại chính là 2603. 

 

Họ giả vờ trả hàng để yêu cầu hoàn tiền, nhưng khi nhân viên giao hàng đến nhà để lấy hàng trả lại, họ lại nhất quyết không giao.

 

Hết Chương 4.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page