Những món đồ giá trị thấp, đối phương thường không tranh cãi về việc hoàn tiền, vì thế nhóm cư dân dần dần hình thành thói quen “lấy đồ miễn phí.”
Người tích cực nhất trong việc này không ai khác ngoài 2603.
Mỗi lần “thành công” xong, chị ta lại khoe ảnh chụp màn hình lên nhóm: “Lại lấy được một thùng nước ép miễn phí, ai nói hoàn tiền là phải trả hàng? Một số người nên rời đi sớm hơn mới phải!”
Không ngờ rời đi rồi vẫn bị châm chọc mỉa mai.
Nhưng tôi lại chẳng hề tức giận chút nào.
Hiện tại, 1101 ra sức tận tâm, chẳng qua vì lo sợ tôi quay lại tranh giành công việc, nhưng một khi chắc chắn tôi sẽ không quay lại, họ sẽ lộ rõ bản chất thật.
Hơn nữa, kiểu “hoàn tiền không trả hàng” này sớm muộn cũng sẽ trở thành một quả bom nổ chậm, cuối cùng phải nổ tung thôi.
Tôi chỉ cảm thấy may mắn vì đã rời khỏi nơi đó kịp thời.
Sau vài ngày nghỉ ngơi, tôi đã đến làm quản lý tại cửa hàng của anh họ.
Khác với các trạm chuyển phát thông thường, nơi này là một điểm phân phối, chủ yếu phục vụ cho các cư dân trong khu biệt thự.
Toàn bộ hàng hóa đều phải được giao tận nhà, nhưng phí vận chuyển thì cao đến mức đáng ngạc nhiên.
Cửa hàng có năm – sáu nhân viên, ngoài tôi ra còn có đội ngũ giao hàng riêng, nên không cần tự mình đi giao.
Mức lương và đãi ngộ ở đây khá tốt, đồng nghiệp rất hòa đồng.
Ban đầu, tôi nghĩ rằng phục vụ cho những cư dân giàu có sẽ gặp nhiều phiền phức, nhưng ngoài mong đợi, do phí vận chuyển cao, số lượng hàng không nhiều, cộng thêm dịch vụ tốt, nên chẳng hề có rắc rối gì.
Đôi khi, nếu đích thân giao hàng tận nơi, họ còn đưa tôi một chai nước, cảm ơn vì sự vất vả.
Thấy tôi còn trẻ, một số cư dân còn tỏ ra thương xót:
“Còn nhỏ mà đã làm trong ngành logistics, vất vả lắm nhỉ?”
“Đúng vậy, trẻ như thế mà đã làm quản lý, thật giỏi giang.”
“Từ giờ, mọi hàng hóa của chúng tôi đều nhờ vào cô cả.”
Được khen ngợi, tôi không khỏi đỏ mặt, lại càng chú tâm hơn vào những kiện hàng của họ.
Những cư dân ở đây đều lịch sự và dễ nói chuyện, vấn đề khiếu nại mà tôi lo lắng chưa từng xảy ra lần nào.
Chỉ cần xử lý mọi việc theo đúng quy tắc là được, hơn nữa, mỗi ngày chỉ làm việc tám tiếng và còn được nghỉ hai ngày cuối tuần.
Trong môi trường thoải mái như vậy, tôi thậm chí cảm thấy chứng đau lưng mãn tính của mình cũng đỡ hơn rất nhiều.
Tôi nhanh chóng hòa đồng với các đồng nghiệp và rất thích nghi với công việc hiện tại.
Mỗi ngày, sau khi xử lý xong các vấn đề là có thể ngồi uống trà và trò chuyện.
Nhưng trong khi tôi đang tận hưởng sự thư thái thì khu dân cư bên kia lại xảy ra chuyện.
Sau một thời gian tôi rời đi, nhà 1101 bắt đầu bị cư dân khiếu nại, lý do là họ không chịu giao hàng tận nhà nữa.
Nhóm cư dân lập tức sôi sục, thậm chí cả người từng ủng hộ họ nhất là bà mẹ ba con nhà 2603 cũng lên tiếng chỉ trích trong nhóm: “Làm sao mà nói không giao là không giao được? Nhiều bưu kiện thế, một mình tôi làm sao bê lên tầng nổi?”
“Đúng vậy, tôi đến tận chín giờ tối mới tan làm, mẹ tôi thì chân yếu không đi lại được. Các anh không giao thì chúng tôi lấy kiểu gì? Có tin là tôi sẽ khiếu nại không hả!”
Tôi không nhịn được cười, đúng là quả boomerang đã quay lại.
Nhưng nếu tôi sợ bị khiếu nại, thì gia đình 1101 lại chẳng lo ngại gì cả.
Họ vốn không mở trạm chuyển phát, cũng không phải nộp tiền cọc, nên cho dù bị khiếu nại, cũng chẳng có gì để phạt họ.
Quả nhiên, nhà 1101 đáp trả vô cùng ngang ngược:
“Cứ khiếu nại thoải mái, tôi có mở trạm đâu. Mấy kiện hàng này đều do tôi tự đi lấy từng cái, không trả tôi phí đi lại à?”
“Từ giờ, bất kỳ bưu kiện nào để ở nhà tôi, mỗi kiện một tệ. Nếu giao tận nhà thì hai tệ. Đồ lớn thì tính riêng, từ năm đến mười tệ tùy kích thước.”
Nhóm cư dân lập tức bùng nổ, 2603 tức đến mức gửi liền mười mấy tin nhắn thoại mắng chửi không ngừng.
“Anh còn thu tiền nữa? Anh dựa vào cái gì mà thu tiền? Chúng tôi khi mua hàng đã trả phí vận chuyển rồi, sao lại phải trả thêm cho anh chứ?”
“Tôi mua món đồ còn chưa đến mười tệ, mà anh lại đòi thu tôi năm tệ, lòng dạ của anh sao mà đen tối thế?”
Nhưng nhà 1101 thì “lợn c.h.ế.t không sợ nước sôi,” ai không chịu trả tiền thì họ nhất quyết không cho nhận bưu kiện.
“Đây là tiền tôi xứng đáng được nhận. Không trả thì tự đi mà lấy, để xem ai mới là người lãng phí thời gian.”
Một số cư dân nhàn rỗi, không chịu nổi sự tức giận, chọn cách tự mình cực khổ đi sang khu bên cạnh để lấy bưu kiện.
Nhưng phần lớn cư dân, do bận công việc hoặc có việc riêng, đành phải nhẫn nhịn trả tiền để họ đi lấy giúp.
Tuy nhiên, điều khiến tôi bất ngờ là vẫn có một số cư dân thực sự đi khiếu nại, điện thoại của người phụ trách vậy mà lại gọi đến cho tôi.
Đầu dây bên kia ngạc nhiên hỏi: “Chắc chắn là cô không còn làm ở khu dân cư cũ nữa chứ? Sao chỗ tôi lại nhận được một đơn khiếu nại nữa?”
Tôi ngẩn người một lúc, sau đó đáp lại: “Anh nhầm rồi chăng? Có phải cư dân khiếu nại người khác không?”
Người phụ trách điều tra thêm một hồi, cuối cùng mới làm rõ được: cư dân khiếu nại về việc có người lấy bưu kiện hộ nhưng lại không giao đúng tay người nhận.
Vì 1101 tự mình dùng tin nhắn để đi lấy bưu kiện, tuy các trạm chuyển phát thông thường không kiểm tra danh tính, nhưng khi bị khiếu nại thì mọi chuyện lại khác.
Cuộc điều tra cho thấy, trong vòng một tháng, 1101 đã lấy bưu kiện thay cho người khác hơn cả nghìn lần.
Mặc dù những bưu kiện này đều được giao lại cho cư dân, nhưng họ vẫn không chịu được việc 1101 thu phí khi lấy giúp.
Kết quả là, 1101 bị cảnh sát đưa đi điều tra.
Dù cuối cùng, sau khi làm rõ sự việc thì được thả về, nhưng 1101 vẫn vô cùng tức giận, vào nhóm cư dân mắng xối xả: “Các người đúng là không biết xấu hổ! Dựa vào cái gì mà ông đây phải đi lấy bưu kiện miễn phí cho các người?”
“Từ giờ, bất kỳ bưu kiện nào nhờ tôi lấy giúp, giá sẽ tăng gấp đôi!”
Nhóm cư dân lại bắt đầu ồn ào trách móc lẫn nhau.
Có người nói không nên đi báo cáo sự việc, có người lại bảo phải khiến 1101 sớm sập tiệm, nhất định phải báo cáo và khiếu nại.
Nhưng tất cả những chuyện đó, giờ đây chẳng liên quan gì đến tôi nữa.
Chỉ có bà Trần, một người hàng xóm cũ, gửi tin nhắn hỏi tôi về việc mua rau trên mạng, giờ phải đi đâu để nhận.
Bà Trần gửi một tin nhắn thoại, thở dài: “Nhà lão Lưu không làm mấy vụ mua chung, nhưng lại tự nhập rau về bán. Có điều, rau nhà họ vừa không tươi lại còn đắt kinh khủng, bà thật sự không muốn mua.”
Tôi tra cứu một chút, phát hiện điểm mua chung rau gần nhất với khu dân cư cũ lại nằm ở khu bên cạnh.
Khoảng cách này thậm chí còn không bằng việc đi thẳng đến chợ.
Nhưng tôi đành bất lực, chỉ khi trạm chuyển phát đóng cửa, mọi người mới nhận ra việc đó bất tiện đến mức nào.
Còn tôi, chỉ sau khi không làm trạm chuyển phát nữa mới hiểu được rằng, đi làm không nhất thiết phải làm việc cực nhọc đến mức như trâu bò.
Đôi khi, lựa chọn “nằm yên” cũng là một cách sống.
Nhưng điều không ngờ tới là, hai vợ chồng nhà 1101 bị đánh.
You cannot copy content of this page
Bình luận