Trạm Chuyển Phát

Chương 2

Chương trước

Chương sau

“Tôi thấy cô ta chẳng nỡ đi đâu, chúng ta đông người thế này, mỗi người một bưu kiện cũng đủ cho cô ta phát tài rồi!” 

 

“Chỉ biết chọn đúng chỗ, làm gì có kỹ thuật gì cao siêu. Nếu để tôi thuê chỗ đó, tôi cũng làm được!”

 

4. 

 

Mở trạm chuyển phát không phải chuyện đơn giản như họ nghĩ. 

 

Chỉ riêng việc nhập hàng, xuất hàng và sắp xếp bưu kiện mỗi ngày đã khiến tôi sụt hơn 10 cân trong một tháng.

 

Chưa kể những cư dân phiền toái, thích so đo từng chút. 

 

Có người bắt tôi giao tận nhà, có người gửi bưu kiện rõ ràng quá cân mà không chịu trả thêm tiền.

 

Tôi tự nhận mình là người nhẫn nhịn, nhưng chịu áp lực như vậy hàng ngày, đôi lúc cũng chỉ muốn buông xuôi tất cả.

 

Tôi quyết định thẳng thắn, viết vào nhóm: “Nếu mọi người không muốn tôi làm thì tự mở trạm đi, hoặc từ chối gửi hàng đến trạm của tôi. Tôi không kiếm tiền từ các người nữa là được chứ gì?”

 

Vừa đăng, nhóm chat lập tức náo loạn, không ai ngờ tôi không những không chịu xuống nước mà còn dám phản bác họ.

 

“Cô còn lý lẽ hả? Tôi thấy bưu kiện vốn dĩ phải được giao tận nhà, chưa bắt cô giao từng cái là may rồi. Cô có tư cách gì mà lên tiếng?” 

 

“Mở cửa làm ăn mà không cho người ta ý kiến? Tiểu thư nào ra kinh doanh đây, không muốn làm thì cút đi! Ai cần cô chứ!”

 

Chủ hộ 1101 còn thêm dầu vào lửa: “Tống cổ cô ta đi sớm là vừa! Chúng ta tự làm, không cho nó kiếm đồng nào nữa!”

 

Tôi biết rõ gia đình 1101, nhà họ mở một tiệm tạp hóa nhỏ ngay sát nhà tôi.

 

Bà chủ ngày nào cũng ngồi trước cửa nhai hạt dưa, ông chủ thì bật loa ngoài xem video trên TikTok.

 

Hai vợ chồng keo kiệt đến mức đem đồ ăn hết hạn ra bán.

 

Tiệm tạp hóa của họ vắng khách, nhìn trạm chuyển phát của tôi lúc nào cũng tấp nập, đương nhiên sinh lòng ghen ghét. 

 

Thỉnh thoảng buông vài câu mỉa mai, tôi chẳng để tâm.

 

Nhưng không ngờ họ lại ghen tị đến mức mong tôi sập tiệm để họ tự làm.

 

Nhìn đống bưu kiện chất đầy nhà, tôi chỉ biết thở dài ngao ngán.

 

Khi lô hàng này được nhận hết, tôi sẽ nghỉ việc. 

 

“Không thành vấn đề, trạm chuyển phát này tối đa chỉ mở thêm ba ngày nữa, mọi người tranh thủ lấy nốt bưu kiện. Sau đó ai muốn làm gì cũng chẳng liên quan đến tôi.”

 

Haha, tôi không tin ai có thể làm tốt hơn mình!

 

Chủ hộ 1101 lại mỉa mai:

 

“Ôi trời, đã giận rồi à, có phải cô đang định nhân cơ hội này ghi thù rồi sau này trả đũa bọn tôi không?”

 

“Tôi nói cho cô biết, đừng có động vào bưu kiện của chúng tôi, nếu không tôi kiện đến cùng!”

 

Tôi chỉ biết đảo mắt ngán ngẩm, ai thèm động vào bưu kiện của họ chứ? 

 

Giờ tôi chỉ muốn đóng cửa càng sớm càng tốt! 

 

5.

 

Ngày hôm sau, tôi vẫn dậy từ bảy giờ sáng như thường lệ. 

 

Kết quả là chưa kịp xử lý xong hàng hóa thì đã nhận được cuộc gọi từ nhà 2603. 

 

Giọng điệu của chị ta đầy vẻ hách dịch:

“Khi nào thì cô giao sữa bột cho nhà tôi? Lỡ con tôi đói thì cô đền nổi không?” 

 

Thực ra, trạm chuyển phát của chúng tôi không có nghĩa vụ giao hàng tận nhà. 

 

Nhưng nghĩ đến việc chị ta thường gây khó dễ, nếu không giao thì không biết sẽ lại gây chuyện gì, tôi quyết định mang đến. 

 

Kết quả là, khi ôm hai thùng sữa bột lên tận tầng sáu, 2603 vẫn không hài lòng. 

 

Chị ta nhìn chằm chằm vào thùng hàng, săm soi: “Cái thùng này móp mất một góc rồi? Sữa bột bên trong có bị gì không?”

 

Tôi đáp: “Chị có thể mở ra kiểm tra, nếu có vấn đề gì thì hoàn toàn có thể trả lại.”

 

Những thùng giấy như thế này, chất lượng không tốt, trong quá trình vận chuyển bị móp nhẹ là chuyện bình thường. 

 

Nhưng chị ta không chịu, khăng khăng đòi hoàn tiền. 

 

Tôi đành chấp nhận, định mang sữa bột xuống tầng, nhưng 2603 lập tức ngăn lại: “Ai cho cô mang đi hả? Cô mang đi thì con tôi ăn gì?”

 

Tôi ngạc nhiên hỏi lại: “Không phải chị vừa yêu cầu hoàn tiền và trả hàng sao?”

 

Cô ta đáp đầy hùng hồn: “Tôi muốn hoàn tiền, nhưng tôi đâu nói là trả hàng! Đây là lỗi của bên vận chuyển các cô, sao lại bắt tôi phải trả hàng?”

 

2603 nhất quyết giữ lại sữa bột, nhưng tôi dĩ nhiên không đồng ý. 

 

Hai thùng sữa bột giá mấy ngàn tệ, nếu chị ta chọn lý do hoàn tiền do lỗi vận chuyển, cuối cùng tôi lại phải gánh tiền. 

 

Tôi bực bội ôm sữa bột xuống tầng: “Nếu muốn hoàn tiền thì phải trả hàng, nếu không thì hủy yêu cầu hoàn tiền đi.”

 

2603 tức giận đến mức chụp ảnh tôi rồi đăng lên nhóm cư dân: “Mọi người xem này, thái độ ngạo mạn đến mức nào, không chịu giao sữa bột cho tôi!” 

 

Chị ta vừa nói xong, trong nhóm lập tức có không ít người lên tiếng chỉ trích tôi. 

 

Tôi không nhịn được, giải thích: “Chị ấy muốn hoàn tiền, tôi phải mang hàng đi chứ?”

 

Người ở căn 1101 nhảy vào mắng: “Hoàn tiền thì sao? Ai nói hoàn tiền là phải trả hàng? Tôi thấy cô cố tình gây khó dễ cho mọi người!”

 

2603 xúc động không thôi: “Đấy, mọi người xem anh Lưu đây, người nhà vẫn là tốt nhất!”

 

Đúng là lòng tốt không được báo đáp. 

 

Tôi lạnh lùng tắt màn hình. 

 

Anh Lưu kia đúng là tốt bụng, nhưng sau này bị liên lụy thì đừng trách tôi.

 

Ba ngày sau, tôi trực tiếp đóng cửa trạm, những bưu kiện chưa giao xong, gửi hết sang tiệm tạp hóa bên cạnh. 

 

Họ không phải tốt bụng sao? 

 

Tôi muốn xem họ tốt được đến mức nào.

 

  1.  

 

Sau khi tôi đóng cửa, nhóm cư dân vui mừng hò reo. 

 

“Cuối cùng cũng đi rồi, nhìn cái mặt khó ưa của cô ta mà phát bực. Tiền này vốn nên để người trong khu mình kiếm, sau này mọi người cứ ra siêu thị Gia Phúc mà lấy hàng!”

 

“Anh Lưu à, từ giờ chúng tôi trông cả vào anh đấy! Phụ nữ trẻ tuổi kia không đáng tin, phải là đàn ông như anh mới đáng dựa vào!”

 

Người ở 1101 còn khiêm tốn trong nhóm: “Yên tâm, từ nay mọi người cứ gửi mã nhận hàng cho tôi, tôi sẽ lần lượt đến trạm lấy từng cái, tuyệt đối không để trạm chuyển phát kiếm lời!”

 

Tôi lập tức đặt nhóm vào chế độ im lặng, mắt không thấy, tâm không phiền. 

 

Người phụ trách trạm chuyển phát có vẻ như đã đoán trước được chuyện này, lạnh lùng nói: “Không làm nữa cũng được, nhưng tiền cọc sẽ không được hoàn lại.”

 

Không hoàn thì thôi, tiếp tục làm thì chắc tuổi thọ sẽ bị rút ngắn mất.

 

Không đi làm quả thật nhẹ cả người. 

 

Tắm rửa xong, tôi thoải mái nằm dài chơi điện thoại.

 

Mẹ gọi xuống ăn cơm, bố nói rằng đã tìm được công việc mới cho tôi.

 

“Con không phải muốn làm trong ngành logistics sao? Anh họ của con trước đây mở một trạm ở khu biệt thự Kim Thu, giờ cậu ấy không làm nữa. Nếu con muốn làm quản lý, bố sẽ nói với cậu ấy một tiếng.”

 

Mẹ gắp thức ăn cho tôi, an ủi: “Làm không tốt ở chỗ cũ không phải lỗi của con. Khu dân cư cũ đó lộn xộn, người tốt kẻ xấu đủ cả, gặp phải vài người thần kinh là chuyện bình thường thôi.”

 

“Con cứ nghỉ ngơi một thời gian, nếu vẫn muốn tiếp tục, có thể quay lại làm.”

 

Lòng tôi cảm thấy ấm áp, nhưng vẫn kiên quyết lắc đầu: “Quay lại là chuyện không thể nào.”

 

Tôi không muốn tiếp tục làm việc cật lực như trâu bò mà còn phải chịu ấm ức.

 

Trong nhóm cư dân mấy ngày nay khá yên tĩnh. 

 

Nhà 1101 không mở trạm chuyển phát, chọn cách tự mình đi lấy từng kiện hàng. 

 

Tuy chậm, nhưng họ giao hàng tận nhà.

 

Không ít người khen nhà họ tốt bụng, lại thêm việc 1101 dạy mọi người cách nhận hàng xong rồi yêu cầu hoàn tiền, lấy lý do là bưu kiện bị người khác nhận mất.

 

Hết Chương 2.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page