Trạm Chuyển Phát

Chương 1

Chương trước

Chương sau

1.

Khi nhận được cuộc gọi từ người phụ trách, tôi thực sự bàng hoàng khi biết mình bị khiếu nại.

 

Rất nhiều cư dân đã phàn nàn rằng tôi không mở cửa đúng giờ, khiến họ không nhận được bưu kiện. 

 

Một số còn khiếu nại tôi không chịu giao hàng tận nhà, yêu cầu tôi phải đóng cửa và bồi thường thiệt hại vì làm lỡ việc của họ.

 

Thật lòng mà nói, nếu không phải vì lớn lên ở đây, tôi sẽ không bao giờ mở trạm chuyển phát ở khu vực này.

 

Hồi nhỏ, bố mẹ tôi bận rộn, hàng xóm trong khu phố luôn quan tâm, chăm sóc tôi. 

 

Sau khi chuyển đi, tôi vẫn luôn nhớ đến tình cảm đó, nên mới quyết định mở một trạm chuyển phát để tiện lợi cho mọi người.

 

Trong khu vực có rất nhiều người già, tôi còn tự mình liên hệ với các điểm cung cấp để mở thêm dịch vụ mua chung thực phẩm.

 

Các sản phẩm mua chung đều tươi ngon, giá cả phải chăng, mùa đông cũng không cần ra chợ.

 

Giờ làm việc chính thức là từ 8 giờ sáng đến 8 giờ tối, nhưng tôi thường mở cửa sớm hơn một tiếng để người già lấy bưu kiện và đóng cửa muộn đến hơn 10 giờ đêm để tiện cho người làm việc muộn.

 

Vậy mà vẫn bị khiếu nại là không mở cửa đúng giờ.

 

Người phụ trách có chút hả hê nói:

 

“Tôi đã bảo rồi, khu vực đó dân cư phức tạp, ít người mua hàng trực tuyến, mà cô vẫn không nghe, cứ nhất định chọn địa điểm đó.”

 

“Phạt 3.000 tệ là không tránh được, lần sau nhớ rút kinh nghiệm nhé.”

 

Tôi định phản bác thì đầu dây bên kia đã cúp máy.

 

Tim đau nhói, ba nghìn tệ, bằng cả tháng tiền hoa hồng.

 

Tôi nhẫn nhịn, mở nhóm chat cư dân và chân thành giải thích:

 

“Xin chào các cư dân, tôi là chủ trạm chuyển phát. Lần này nghỉ phép, tôi đã thông báo trước với mọi người. Thật sự xin lỗi vì đã làm lỡ việc của mọi người.” 

 

“Nhưng mẹ tôi bị bệnh, phải nhập viện phẫu thuật, tôi là con cái, không thể không chăm sóc. Làm ăn nhỏ không dễ dàng, nếu có điều gì không hài lòng, mong mọi người nói thẳng với tôi.” 

 

“Khiếu nại vừa tốn kém, vừa mất lòng nhau, hy vọng mọi người thông cảm!”

 

Rất nhanh, một đoạn ghi âm dài được gửi đến.

 

2603: “Mở trạm chuyển phát mà không chuyên nghiệp chút nào! Mẹ cô bị bệnh đâu phải lỗi của chúng tôi. Chúng tôi không nhận được hàng, cô có đền được không? Cô nghỉ hai ngày khiến con tôi không có đủ sữa uống! Đúng là không có lương tâm!”

 

Phần 2

 

Chuyện này cũng là lỗi của tôi sao?

 

Tôi nhớ rất rõ, 2603 là một bà mẹ ba con. 

 

Trước đây, chị ta thường mua các bưu kiện cồng kềnh, nhưng lại bảo không tiện mang, cứ đòi tôi giao tận nhà.

 

Thật ra, trạm chuyển phát không có dịch vụ giao hàng tận nhà, nhưng tôi thấy nhà chị ta không có ai, thực sự bất tiện, nên vẫn cố sức mang lên tầng sáu.

 

Từ khi chị ta yêu cầu giao hàng tận nhà, nhiều hàng xóm cũng bắt đầu nhờ tôi làm như vậy. 

 

Mỗi ngày, số bước chân của tôi luôn đứng đầu bảng xếp hạng trên WeChat.

 

Vì leo cầu thang thường xuyên, tôi còn bị đau cơ thắt lưng. 

 

Tôi vốn định nghỉ Tết mới nghỉ ngơi, nhưng mẹ bị viêm phổi cấp tính, cần phẫu thuật, nên tôi đành nghỉ hai ngày để vào viện chăm sóc.

 

Trước khi nghỉ, lo mọi người không nhận được bưu kiện, tôi đã đặc biệt thông báo và dán thông báo, nhắc họ qua khu lân cận nhận hàng.

 

Vậy mà, dù đã làm như vậy, vẫn bị mắng là không có lương tâm.

 

Tôi cố kìm nén cơn giận, bình tĩnh giải thích:

 

“Chị 2603, là thế này, trước khi tôi xin nghỉ, tôi đã gọi điện thông báo cho chị. Chỉ là lúc đó chị không đến lấy bưu kiện, nên tôi nghĩ chị không cần gấp.”

 

Không nói thì thôi, tôi vừa phản bác, chị 2603 lại càng làm dữ hơn.

 

2603: “Tôi không cần gấp thì mua bưu kiện làm gì? Ai cho phép cô nghỉ phép? Cô mở trạm chuyển phát là để phục vụ chúng tôi! Tôi không qua lấy thì cô không thể tự mang đến à?”

 

Các cư dân khác cũng thi nhau phụ họa.

 

1101: “Nói rất đúng! Đây là trạm của cô, không phải của chúng tôi. Cô làm dịch vụ, mà còn dám nghỉ ngơi, tiền phí vận chuyển của chúng tôi là để phí sao?”

 

1204: “Đúng vậy, tháng trước cô nói bị sốt nên mở cửa muộn, tôi đã thấy không ổn rồi.”

 

3303: “Hồi trước chẳng phải vì cô từng sống trong khu này, nên chúng tôi mới đồng ý cho cô mở trạm sao? Biết thế ngay từ đầu đã để thanh niên trong khu lo liệu rồi, chứ không phải cô, ngày nào cũng trốn việc.”

 

Tôi nén cảm xúc, kiên nhẫn giải thích.

 

“Các cư dân thân mến, mẹ tôi nhập viện là tình huống bất ngờ. Nhưng tôi cũng đã cố gắng hết sức để không làm ảnh hưởng đến công việc của trạm. Trước khi xin nghỉ, tôi đã thông báo rõ ràng với mọi người.” 

 

“Hơn nữa, bản thân tôi cũng có bệnh, nếu thực sự muốn thoải mái hay lười biếng, tôi đã không mở trạm này ngay từ đầu.”

 

Không ngờ, 1204 hoàn toàn không tin lời tôi.

 

“Ha ha, cô nói thì hay lắm! Ai mà không biết mỗi bưu kiện là cô kiếm được vài đồng? Cô kiếm nhiều như vậy, còn nhắm vào túi tiền của người già, lợi dụng họ không biết dùng điện thoại để lừa gạt tiền đúng không?”

 

  1.  

 

Lừa gạt tiền? 

 

Tôi chưa từng thấy cách lừa gạt nào “giản dị” đến thế.

 

Những lời 1204 nói có lẽ nhắm vào việc tôi hỗ trợ người già mua thực phẩm trực tuyến.

 

Giữa mùa đông giá rét, chợ lại cách khu này vài cây số, tôi thực sự chỉ muốn giúp đỡ họ.

 

Trạm chuyển phát và dịch vụ mua chung đều tính phí theo từng món, mỗi món chỉ 3 – 5 hào. 

 

Nếu thực sự muốn lừa gạt họ chút tiền lẻ này, có cần phải tốn nhiều công sức đến vậy không? 

 

Mua thực phẩm online không đắt, nhiều khi còn được giảm giá bằng phiếu. 

 

Các ông các bà nhờ tôi mua, tính cả phiếu giảm giá, mỗi món chỉ vài đồng.

 

Khu này là một cộng đồng rất cũ, những ai có điều kiện tốt đã rời đi từ lâu, người còn ở lại chủ yếu là gia đình có hoàn cảnh khó khăn hoặc lao động ngoại tỉnh. 

 

Lòng tốt bị coi là dạ thú, tôi thực sự tức giận đến đau cả tim gan.

 

Nếu thực sự vì tiền, tôi đã sớm trở về nhà. 

 

Gia đình đã tìm sẵn cho tôi một công việc lương cao, thể diện, tôi có cần chịu khổ thế này không?

 

Trong nhóm chat, cư dân vẫn tiếp tục bắn phá:

 

“Cô ta mở trạm chuyển phát duy nhất trong khu này, với số lượng cư dân đông như thế, chắc chắn kiếm được không ít. Thêm cả bán đồ uống và đồ ăn vặt, mỗi tháng thoải mái kiếm vài chục nghìn.”

 

“Hừ, chẳng trách mẹ phẫu thuật mà cô ta vẫn không nỡ đóng cửa hoàn toàn. Trước đây cô ta còn dụ tôi dùng cái ứng dụng gì đó, tôi thấy chẳng khác gì bán hàng đa cấp, toàn vì tiền mà thôi!”

 

“Đồ vô ơn, tiền của ông đây toàn bị chúng nó thịt hết, sập sớm đi cho rồi!” 

 

Bà Trần hàng xóm, không chịu nổi nên lên tiếng bênh vực tôi: 

 

“Con bé Tiểu Sở là đứa trẻ tôi trông từ bé, nó không có ý xấu đâu. Nó cũng chẳng lừa gì tiền tôi, nó chỉ dạy tôi cách mua rau thôi mà.”

 

“Mọi người đừng mắng nó nữa, lỡ nó thật sự bỏ đi thì sao? Sau này mọi người nhận bưu kiện sẽ càng khó khăn hơn đấy!”

 

Đây là sự thật. 

 

Khi tôi chưa mở trạm, họ phải đi đến khu khác để nhận bưu kiện, vừa xa lại vừa phải chịu ánh mắt soi mói của bảo vệ.

 

Nhưng không ngờ, sau một lúc im lặng, những lời chỉ trích lại càng lớn hơn:

 

“Đi hay không kệ cô ta, không có cô ta, chẳng lẽ chúng tôi không nhận được bưu kiện chắc?”

 

Hết Chương 1.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page