Trả Thù Cho Em

Chương 8: Ngoại truyện – Tự truyện của Lâm Thanh

Chương trước

Chương sau

Tôi tên Lâm Thanh, từ nhỏ tôi đã biết mình không thông minh nên mọi người không thích tôi, nhưng không sao, tôi có cha mẹ  yêu thương tôi, có em gái yêu thương tôi. .

Cha mẹ  tôi luôn cho tôi những quả trứng ở nhà, nói rằng ăn chúng sẽ giúp não tôi phát triển, nhưng vì không nỡ nên tôi luôn lén giữ lại cho em gái ăn.

Nhưng em không muốn, tôi biết. Em tôi thương tôi, em yêu tôi nên không nỡ ăn trứng.

Tôi càng thương em nhiều hơn.

Tuy nhiên, cha mẹ  tôi đột ngột qua đời, chỉ nằm đó và không bao giờ tỉnh lại nữa.

Tôi không cầm được nước mắt, nhưng em tôi cứ quỳ ở đó bất động, tôi biết em chắc chắn rất buồn.

Trước khi chuyện này kết thúc thì chú Ba, họ hàng xa của cha mẹ tôi đã đến, nói sẽ chăm sóc chu đáo cho chúng tôi và lấy đất của gia đình tôi để trồng trọt. Tôi không hiểu, nhưng tôi nhìn thấy ông ta nắm lấy cánh tay em gái tôi, sắc mặt em ấy rất tệ như sắp khóc, vừa lắc đầu.

Tôi tức quá vội cầm chổi đánh chúng! Tôi phải bảo vệ em gái mình khi cha mẹ tôi không có ở đây!

Nhưng tôi không thể đánh lại bọn họ nên bị ném vào kho chứa củi.

Tôi tức giận đến mức khóc lóc mắng họ trong lòng!

Sau khi họ rời đi, em tôi tức giận đến mức đánh tôi, tôi biết tất cả là do tôi vô dụng, không đuổi được kẻ xấu!

Tôi đã không bảo vệ tốt em gái mình, đêm đó tôi lén ngồi bên giường em gái, nhìn khuôn mặt đang ngủ của em và nói với em: “Xin lỗi, chị phải bảo vệ em! Sau này chị sẽ bảo vệ em thật tốt!”

Em gái tôi tâm trạng không tốt nhưng hôm sau vẫn sang nhà chú ba xin đồ ăn.

Tôi ngoan ngoãn ở nhà đợi thì em tôi về khóc, mặt đầm đìa nước mắt, tôi ôm chặt em hỏi ai đánh em ấy, tôi bảo vệ em ấy!

Nhưng chắc hẳn em đau lắm nên không buồn nói cho tôi biết, chỉ đẩy tôi ra rồi lại khóc.

Tôi cảm thấy rất buồn nhưng em đã khóa cửa lại. Tôi cũng không ngủ được nên ngồi trước cửa nhà em đợi cả đêm.

Quả nhiên em tôi không hề giận tôi, khi mở cửa ra, em còn cười với tôi và gọi tôi là chị.

Em nói rằng em cảm thấy không khỏe và bảo tôi đi lấy đồ ăn.

Lúc đó tôi đã đồng ý, tôi biết em tôi chắc chắn bị đánh không dám đi nên tôi đi, tôi muốn bảo vệ em gái mình.

Hôm đó tôi đến đó, nhưng vừa bước vào, chú ba đã cởi quần áo của tôi ra, đẩy tôi lên giường đất sờ soạng lung tung. Tôi sợ đến mức không nhịn được nữa, vừa ị vừa t.i.ể.u ngay trong quần.

Chú ba lập tức dừng lại, ông ta đứng dậy và đá tôi hai cái, tôi hét lên đau đớn nhưng bị chú kéo tóc ném ra ngoài, còn nói phải để chúng tôi c.h.ế.t đói!

Tôi không quan tâm, về nhà khóc lóc, tôi kể với em nhưng em ấy nổi giận!

Lúc đó tôi mới nhận ra rằng nếu tôi không đi, em gái tôi sẽ bị bắt nạt.

Tôi cảm thấy có lỗi với em gái mình và không muốn em ấy đi, tôi hứa với em ấy rằng sau này tôi sẽ không như vậy nữa và tôi sẽ ngoan ngoãn.

Kể từ đó, tôi thường đến nhà chú ba. Lúc đầu chỉ có chú ba, sau này còn có những chú khác nữa. Nhưng tôi đã kìm lại, tôi không khóc hay làm loạn. Vì tôi biết nếu tôi không đi, em tôi sẽ bị bắt nạt và sẽ bị đau. Tôi không muốn em đau đớn, cũng không muốn thấy em khóc.

Và dù đau đớn nhưng mỗi lần tôi mang đồ về nhà, em tôi sẽ vui, tôi thích em được vui.

Nhưng chỉ được vài ngày em đã rất kỳ lạ, khuya khoắt vậy mà em lại dậy dọn đồ đi ra ngoài. Tôi không yên tâm, tôi sợ em gặp nguy hiểm nên phóng theo. Em cũng dẫn tôi theo, tôi hỏi em muốn đi đâu làm gì em cũng không nói. Chúng tôi cứ chạy mãi chạy mãi thế khi nhìn thấy chú ba trước mặt.

Em tôi quay người bỏ chạy, tôi cũng nhanh chóng đi theo, không biết tại sao, nhưng tôi biết việc đi theo em là điều đúng đắn.

Em đưa tôi ra cánh đồng ngô và hoảng hốt yêu cầu tôi thay quần áo cùng em. Tôi hỏi có chuyện gì nhưng em gần như bật khóc. Tôi nhanh chóng thay quần áo, trong khi tôi đang thay đồ, em chải tóc và sắp xếp quần áo cho tôi.

Nhìn đẹp quá, giống như hồi còn nhỏ, tôi mừng quá, nhưng em lau nước bọt cho tôi và bảo tôi đừng phát ra âm thanh nào, nếu không em sẽ c.h.ế.t.

Tôi lúc này không cười nổi nữa. Tôi không muốn em tôi c.h.ế.t. Tôi không biết em tôi có ý gì, nhưng tôi hiểu. Chỉ cần tôi im lặng và bước ra khỏi cánh đồng ngô, em tôi sẽ không cần phải c.h.ế.t!

Chỉ cần em không phải c.h.ế.t là tôi vui rồi.

Khi bước ra ngoài, tôi quay lại nhìn em, muốn bảo em đừng lo lắng, nhưng tôi nhớ ra mình không thể nói được nên mỉm cười với em rồi chạy đi mà không ngoảnh lại.

Nhưng vừa ra ngoài, tôi đã bị con trai trưởng thôn đẩy xuống đất, nói những lời tôi không hiểu, kéo tóc tôi kéo vào chuồng gia súc.

Tôi mím môi không nói gì, dù cả khi rất đau tôi cũng không phát ra tiếng nào.

Tôi bị ném vào đống cỏ khô, quần áo bị xé rách tứ tung khắp nơi, bọn họ bắt nạt tôi giống như lúc ở nhà chú ba.

Tôi không ngừng nghiến răng, đau đớn không dám phát ra âm thanh, nắm chặt nắm đấm, cho đến khi cảm thấy một đôi tay bịt miệng mình lại, tôi khó chịu đá chân lên, nhưng vẫn nghiến răng không dám. để mở miệng.

Càng ngày tôi càng khó thở và tầm nhìn của tôi mờ dần.

Nhưng tôi không hề hối hận chút nào, tôi cũng có chút vui mừng, tôi biết mình đã bảo vệ được em gái mình, lần này tôi thật sự đã bảo vệ được em gái mình.

Em à, bằng cách này, em không phải c.h.ế.t như cha mẹ chúng ta.

Hết Chương 8: Ngoại truyện – Tự truyện của Lâm Thanh.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page