Danh sách chương

Tôi tỉnh dậy lần nữa, lần này tôi đang ở trong phòng tối, với ánh đèn sợi đốt lặng lẽ chiếu vào mặt.

“Theo những lời vừa bị thôi miên nói ra thì cô ấy đã hồi phục rất nhiều và hy vọng sẽ hồi phục sau một thời gian huấn luyện phục hồi chức năng.” Tôi nghe thấy có người đang nói chuyện.

Tôi nhìn lên và thấy một bác sĩ đeo khẩu trang.

Tôi hơi ngước mắt lên và nhớ ra, mình đang ở đồn cảnh sát.

Ngày hôm đó có rất nhiều người c.h.ế.t nhưng trưởng làng vẫn gọi cảnh sát.

Tôi đã g.i.ế.t những người đó, tôi tưởng họ sẽ cho rằng do đứa ngốc kia đã c.h.ế.t sống lại, nhưng tôi không ngờ rằng họ vẫn gọi cảnh sát và tôi vẫn bị lộ.

Rốt cuộc lúc đó tôi đang giả ngu, đương nhiên phải dùng thân phận này để loại bỏ những kẻ đã làm tổn thương tôi!

Vào ngày đầu thất của Lâm Thanh, tôi bị kéo đến nhà chú ba để giúp đỡ. Nhân khoảng thời gian đó,  tôi bỏ phấn hoa cà độc dược thu thập được vào các món ăn.

Hôm đó, những người đàn ông ngồi ăn tại bàn đều bị đầu độc nên tôi lặng lẽ đi theo bọn họ trên đường về nhà. Hơn nữa họ còn bị ảo giác, cả người vô lực, tôi mặc bộ đồ màu đỏ bước đến gần họ, họ đều cho rằng tôi là Lâm Thanh đã c.h.ế.t.

Chú ba sợ hãi đến mức ảo giác càng mạnh hơn, tôi chỉ dùng một sợi dây để dễ dàng giải quyết được ông ta.

Nhưng… chỉ như thế này sao đủ được?

Tôi lấy con dao sắc bén cắt cái thứ dơ bẩn kia rồi tìm người tiếp theo.

Bằng cách này, tôi đã g.i.ế.t c.h.ế.t mười bốn người đàn ông đã làm hại chúng tôi, chỉ cần những người đàn ông trong làng c.h.ế.t, sẽ không có ai bắt nạt và quan tâm đến tôi, khi đó tôi có thể chạy ra ngoài! Tôi có thể đến trường như trước và trốn khỏi đây!

Tôi nghĩ mọi chuyện sẽ diễn ra tốt đẹp.

Nhưng có một số người không tin vào vào tâm linh, trưởng thôn chỉ là một gã mới tốt nghiệp cấp 3, tự cho mình là đúng cứ gọi cảnh sát, nhất quyết khẳng định con trai mình đã bị sát hại!

Nhưng… tôi lại bị phát hiện…

Nghĩ đến đây, tôi cười lớn: “Vậy nếu tôi phạm tội g.i.ế.t người vì bệnh tâm thần, vậy không phải là tôi… không cần chấp hành án sao? Hơn nữa, bọn họ đáng c.h.ế.t, vì đã g.i.ế.t em gái tôi.”

Nhìn vào ánh đèn kia, tôi như nhìn thấy con đường phía trước, sáng đến chói mắt!

Tôi mới mười lăm tuổi và tôi vẫn còn cơ hội được đến trường.

Tôi bị đưa vào bệnh viện tâm thần, bị nhốt trong căn nhà nhỏ màu trắng, họ nói tôi sắp khỏi bệnh, tôi mỉm cười nhìn ra ngoài cửa sổ và cảm thấy thật hạnh phúc!

Cuối cùng, tôi đã thoát khỏi một gia đình như vậy! Cũng đã thoát khỏi tên ngốc đó, đã thoát khỏi ngôi làng ăn thịt người đó!

Người đáng c.h.ế.t cũng c.h.ế.t hết rồi!

Việc ngụy trang của tôi đã thành công!

Tôi không nhịn được cười, nhưng đột nhiên cảm thấy có ai đó chạm vào mình từ phía sau.

Theo bản năng quay đầu lại, tôi nhìn thấy Lâm Thanh trong bộ váy cưới màu đỏ!

Miệng em vẫn bị khâu kín, nhưng em cười thật tươi với tôi! Nụ cười của em kéo dài, máu bắt đầu chảy ra khỏi lỗ kim.

Tôi hét lên và điên cuồng chạy lùi về sau, nhưng phần lưng dưới của tôi bất ngờ va vào bệ cửa sổ. Cơ thể tôi đột nhiên ngã về phía sau, một cảm giác không trọng lượng đột nhiên ập đến, tôi lao thẳng từ tầng mười bảy xuống.

Cho đến khi có một tiếng “rầm” lớn và tầm nhìn của tôi dần mờ đi trong cơn đau dữ dội. Rõ ràng …rõ ràng là tôi không bị bệnh… Tại sao… Tôi lại gặp Lâm Thanh…

Trong lúc bàng hoàng, tôi dường như nhìn thấy Lâm Thanh. Cô Ngốc đang mím môi cười với tôi, tuân theo thỏa thuận của chúng tôi cho đến khi c.h.ế.t, không nói một lời, em bảo vệ tôi theo cách riêng của mình… Chắc đó là quả báo.

Hết Chương 7:.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page