Tôi đi lấy khoai ta, nhưng vừa bước chân vào nhà thì cửa sau lưng đã khóa lại. Đôi mắt ghê tởm của chú ba dán chặt vào tôi.
“Tiểu Linh Linh, từ nay chỉ cần cháu đi theo chú, chú đảm bảo cháu và chị cháu không bao giờ c.h.ế.t đói.” Ông ta nói ra những lời kinh tởm rồi đẩy tôi lên giường đất.
“Chú, cháu là cháu gái của chú! Chú không thể làm vậy với cháu được!” Tôi cố gắng đánh thức lương tâm không còn nhiều lắm của ông ta.
Nhưng ông ta lại tát tôi một cái thật mạnh: “Đã cách nhau năm đời rồi, ngay cả họ hàng cũng không phải nữa! Mày giả vờ cái gì đây? Mày nghĩ tao để cho chị em mày ăn không uống không của nhà tao thế à?”
Ngày hôm đó, tôi đã cố gắng kêu cứu nhưng tất cả những gì tôi nhận được chỉ là những cú đấm và đá.
Trước khi tôi đi, ông ta còn đe d.ọ.a tôi sau này cứ hai ba ngày phải qua đây một lần, bằng không thì cứ chuẩn bị c.h.ế.t đói! Ông ta còn nói sau này sẽ có người khác, nếu tôi dám phản kháng, ông ta sẽ không cho tôi một xu trong nhà nữa, thậm chí còn bán luôn cả căn nhà!
Tôi khóc, rúc vào một bên không dám nói gì, nhưng trong lòng lại rất ghét oán hận!
Sau đó, tôi mang về một túi khoai tây nhỏ và mấy chiếc bánh ngô hấp. Vừa vào cửa, Lâm Thanh đã nhảy tới trước mặt tôi, nhanh chóng lấy đồ.
Bộ dạng ngu ngốc của em ấy càng khiến tôi chán ghét hơn.
Nhưng em ấy nhanh chóng đặt đồ xuống, rồi đột nhiên chạm vào mặt tôi: “Linh Linh có đau không? Ai đánh chị? Để em đánh lại người đó!”
Những lời vô nghĩa mà em nói chỉ làm tôi chán ghét.
“Cút! Đừng chạm vào tôi! Đừng chạm vào đồ của tôi!” Tôi như phát điên hô to, nước mắt cũng không cầm được.
Em sững sờ một lúc rồi cũng bắt đầu khóc, vừa khóc vừa đưa tay ra nắm lấy cánh tay tôi.
“Linh Linh, đừng khóc! Ai đánh chị? Để em đánh hắn! Đánh c.h.ế.t hắn!”
Những lời em nói càng khiến tôi ghê tởm hơn, tôi vứt những thứ trên tay xuống đất rồi lao vào nhà, nằm trên giường khóc lóc thảm thiết.
Đêm đó tôi khóc suốt một đêm còn Lâm Thanh liên tục gõ cửa khiến tôi khó chịu nhưng tôi nhận ra một điều.
Chú Ba chỉ muốn kiếm lợi từ tôi, vậy…không nhất thiết phải là tôi!
Sáng hôm sau khi chuẩn bị xong, tôi vừa mở cửa đã thấy Lâm Thanh đang ngủ dựa vào cửa. Cả đêm em cũng không về phòng ngủ, đúng là đồ ngốc!
“Linh Linh, chị không sao chứ? Ai đánh? Nói cho em biết! Để em đánh c.h.ế.t hắn!” Em ấy mơ hồ nói những lời này, nước bọt còn chảy xuống.
Tôi cố gắng hết sức để kiềm chế sự chán ghét trong lòng, cố gắng bình tĩnh lại và nắm lấy tay em.
“Không sao đâu chị, chỉ là em thấy không khỏe thôi. Chờ khi nào ăn hết khoai tây, tầm hai ngày nữa chị giúp em lấy đồ nhé, được không?” Tôi nói ra những lời dỗ dành em ấy.
Vừa nghe tôi gọi là chị, đôi mắt thường ngày ngốc nghếch của em dường như sáng lên.
Em ấy nhanh chóng gật đầu.
“Được rồi, được rồi, Linh Linh đi ngủ đi! Chị, đi! Chị, chăm sóc cho Linh Linh!” Em vừa nói vừa mở miệng cười tươi, dùng đôi bàn tay bẩn thỉu vỗ nhẹ vào ngực để trấn an tôi.
Cuối cùng tôi cũng thở phào nhẹ nhõm.
Hôm đi lấy đồ, tôi còn đặc biệt rửa mặt chải đầu trang điểm cho đồ ngốc kia, nhìn cả người em ấy sạch sẽ hơn nhiều.
Tôi cũng đặc biệt dặn em không được chảy nước dãi, phải kiểm soát bản thân thật tốt em cũng ngoan ngoãn đồng ý.
Quả nhiên, đêm đó em khóc lóc quay lại. Chỉ khác là em quay lại trong tình trạng cả gười hôi hám.
Tôi bịt mũi lại nhìn em, em ngồi bệt xuống đất và bắt đầu khóc.
“Chú ba và mấy chú khác muốn bắt nạt chị, chị sợ đến mức tè cả ra quần.”, cô vừa khóc vừa đá chân như một đứa trẻ.
Lòng tôi bỗng đau nhói, nếu em không đi, vậy không phải tôi là người chịu trận sao?
Nếu không đi, đừng nói là sau này đi học tiếp, chỉ sợ là tôi đã bị đuổi ra ngoài rồi chết vì đói, vì lạnh rồi!
Tôi tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, không quan tâm đến điều gì, tôi đá thật mạnh vào ngực em.
“Được rồi! Em sợ! Chị không sợ sao?! Em không đi, chị nhất định phải đi! Cả hai đều không đi thì cứ chờ c.h.ế.t đói đi! Em thật ích kỷ! G.i.ế.t chết cha mẹ còn chưa đủ, em còn muốn g.i.ế.t chị đúng không?”
Tôi gào thét với em.
Em lập tức sợ hãi, sợ đến mức không dám khóc nữa. Chỉ lau nước mắt và nước bọt trên mặt.
Sau đó em ấy ngẩn người hồi lâu mới nói: “Linh Linh không được đi, để… để chị đi!”
Em mạnh mẽ gật đầu như thể đã hạ rất nhiều quyết tâm, nói những lời đảm bảo với tôi.
Tôi khinh thường nhìn em, nhưng suy xét đến sau này, tôi vẫn cố gắng khống chế cảm xúc của bản thân, ngồi xổm xuống.
“Vậy thì không được đi ra quần nữa, phải kiềm chế bản thân. Chị phải nhịn xuống, có biết không? Em vẫn còn muốn sau này lại được đi học. Nếu như em có em bé, sau này em không đi học được nữa, chị biết không? Chị muốn tương lai của em đều bị hủy hoại sao?”
Tôi chân thành nói với em, không biết em có hiểu hay không, ánh mắt em vẫn đầy ngây thơ mờ mịt nhưng em lại cố gắng gật đầu.
“Được rồi, tỷ tỷ đi, Linh Linh không đi, Linh Linh đi học! Linh Linh nhất định có tương lai!”
Em nói những lời trước kia một cách máy móc khiến tôi cảm thấy chán nản nhưng tôi vẫn dỗ dành em mỉm cười và gật đầu.
Quả nhiên, sau ngày hôm đó, em không bao giờ đi trong quần nữa, chỉ nghe em nói không chỉ có chú ba mà thoi.
Lần nào có người khác thay, người đó sẽ đưa tiền cho chú ba, còn em luôn nhận lại được bánh bao trắng.
Nhìn tôi ăn uống vui vẻ, em ấy cũng cười ngây ngô theo nhưng trên người trên mặt cũng càng ngày càng thêm rất nhiều vết sẹo.
Em ngày càng gầy đi và càng ngày càng kém năng động. Nhưng mỗi lần nhìn thấy tôi đọc sách ở nhà, em đều vui tươi hớn hở, nói: “Linh Linh đọc sách! Có tương lai!”
Để giúp em ổn định, tôi luôn mỉm cười với em, em sẽ rất vui.
Đồ ăn của tôi ngày càng ngon hơn, khoai tây và bột mì cũng tiết kiệm được nhiều hơn. Tôi thường ra ngoài bán một ít đổi lấy một ít, dần dần cũng tiết kiệm được một ít tiền.
Tôi chỉ chờ đến khi bản thân tích cóp được nhiều hơn một chút nữa, lúc đó tôi có thể tự mình chạy lên huyện là có thể đi học lại thêm lần nữa rồi!
Nhưng không ngờ giấc mơ ngọt ngào của tôi rốt cuộc cũng chỉ là giấc mơ ngọt ngào, hiện thực sao có thể dễ dàng buông tha tôi như vậy?
Vài ngày sau, chú thứ ba đột nhiên tới cửa.
Ông ta đến hỏi sinh thần bát tự của tôi và yêu cầu tôi viết nó lên một tờ giấy đỏ.
Lúc đó tôi nhận ra rằng chắc chắn là có điều gì đó không ổn nhưng tôi không dám nói gì.
Mãi đến sau khi ông ta đi rồi, tôi mới ngã gục xuống đất. Còn đồ ngốc vẫn vui vẻ ôm lấy quả trứng do chú ba gửi đến.
You cannot copy content of this page
Bình luận