Nghe người đàn ông nói như vậy, chú ba của tôi nhanh chóng cúi đầu khom lưng: “Con bé này bị thiểu năng mà. Anh cứ nhìn nó đang chảy nước mũi và nước dãi kia kìa, trông có giống người bình thường? Đây là chị gái của cô dâu. Không lẽ cháu gái tôi thế nào mà tôi không biết sao? Linh Linh của nhà tôi bị bệnh, trong nhà không có tiền nên không chữa khỏi được. Con ngốc này là chị gái của Linh Linh, đầu óc có vấn đề từ khi sinh rồi, cứ nói nhăng nói cuội cả ngày thế đó! Anh thấy đó, con bé lại đang không nỡ xa em gái nên lại nói bậy nói bạ! Ngay cả em gái nó ch.ế.t nó còn chưa biết nữa mà, sao có thể tin lời của đứa ngốc được?”
Tôi dùng tay áo lau nước bọt và nước mũi, lớn tiếng hét: “Tôi không phải đồ ngốc! Tôi thật sự thấy Linh Linh đang chảy nước mắt!”
Nhưng mà tôi lại bị bịt miệng lại kéo ra ngoài, không ai quan tâm tới tôi nữa. Quan tài bị từng xẻng từng xẻng đất đỏ che lại, tôi đột nhiên lại nghe thấy giọng của em gái.
Em chưa c.h.ế.t! Em không ngừng vùng vẫy và nói: “Em đau quá!”
Tôi vẫn bị trói và đưa về căn nhà nhỏ tồi tàn của mình. Khi chú ba ném tôi vào nhà, chú ấy cũng tiện tay ném hai cái bánh bao hấp bằng bột mì trắng xuống đất giống toi
“Hôm nay cho mày ăn đồ ngon chút! Sau này cái gì nên nói thì nói chứ đừng nói bừa, không thì mày chuẩn bị tinh thần ăn không khí đi!”
Vừa nói chú vừa đạp vào người tôi, tôi cũng giống như những lần trước không nhịn được mà t.i.ể.u ra quần.
Đúng như dự đoán, ông ta chán ghét đứng dậy, ác độc đá tôi: “Đúng là đồ ngốc, không bằng đứa em gái đoản mệnh của mày! Để mày ăn cái gì đúng là uổng phí hết!”
Vừa nói, hắn vừa đá mạnh vào bánh bao, bánh bao lăn mấy vòng trên mặt đất, phủ đầy đất cát.
Tôi không quan tâm đến mùi hôi thối khắp người và đống hỗn độn trên người. Tôi vội vàng cầm mấy chiếc bánh bao hấp lên cắn vài miếng, ngon quá. Nhưng chỉ vừa mới ăn được hai miếng, nước mắt của tôi không ngừng lại được.
Tôi vừa khóc vừa ngẩng đầu lên thì thấy người đứng sau chú ba.
“Ăn một cái đi! Đã lâu rồi chúng ta không ăn bánh bao bột mì trắng!” Tôi vui mừng giơ chiếc bánh bao trắng dính đầy đất trong tay lên cao.
Chú ba khinh thường xua tay, bánh bao trắng bị hất mạnh đến nỗi lại rơi xuống đất, lăn mấy vòng trên mặt đất nên càng bẩn hơn: “Đồ ngốc, mày để đó mà ăn đi. Sáng sớm ngày mai nhớ đến nhà tao làm việc đấy!” Ông ta định rời đi nhưng tôi đã túm chặt lấy ống quần chú ba, ngẩng đầu trừng ông ta, sau đó lại nhìn xuống bánh bao trắng giờ đã đen đuốc nằm trên mặt đất.
“Chú ba, cháu không mời chú ăn! Cháu để cho Linh Linh sau lưng chú ăn! Chú hất bánh bao xuống khiến bánh bị bẩn hết cả rồi! Chú nhìn đi, Linh Linh đang tức giận kìa!”
Vừa nói, tôi vừa nhìn Linh Linh ở phía sau chú ba rồi vội vàng đi nhặt bánh bao hấp trên mặt đất lên. Nhưng chú ba đột nhiên lùi lại vài bước, sau đó hét lên rồi đột ngột bỏ chạy.
Tôi vội đứng dậy cầm chiếc bánh bao trên tay đưa cho Linh Linh, nhưng khi ngẩng đầu lên, Linh Linh đã biến mất.
Tôi nghĩ chắc em thấy chiếc bánh bao này quá bẩn nên đã đến nhà chú ba để lấy một chiếc bánh bao sạch hơn!
Đêm hôm đó, chú ba qua đời. Ông ta c.h.ế.t trong tình trạng rất thê thảm. Nằm ngoài bức tường sân sau, cổ quấn một miếng vải đỏ, như bị siết cổ đến c.h.ế.t, chiếc lưỡi dài thè ra ngoài. Đôi mắt ông ta trừng to như sắp rớt ra ngoài, trên người chỉ còn một bộ áo lót. Chiếc quần bị xé nát ném xuống đất, bê bết máu.
Còn thứ ghê tởm kia bị cắt đi ném sang một bên. Thím ba nói khi bọn họ chạy tới thì con chó đen to nhà đang nằm dưới đất nhai thứ kia. Lúc bọn họ đuổi theo thì đã muộn.
Đến tận đây, chú ba c.h.ế.t. không toàn thây, thím ba quỳ trên chiếu rơm khóc thảm thiết. Bà ta dường như đã quên rằng đêm qua là đầu thất của Linh Linh, mà bọn họ lại dùng sính lễ đổi bằng em gái tôi để g.i.ế.t lợn, g.i.ế.t dê.
Bọn họ đều nói là Linh Linh đã quay về vào đầu thất, nói chắc chắn là Linh Linh không hài lòng với cuộc hôn nhân này nên ói quay lại báo thù.
Tôi cười ha hả đứng trước cửa nhà chú ba nhìn mọi người chạy ra chạy vào, cắn mạnh một miếng bánh bao trắng trong tay.
Nhưng không có nhiều người đến phúng viếng bởi vì không chỉ chú ba, mà gần như tất cả những người đàn ông có quan hệ tốt với gia đình chú ba đều c.h.ế.t. Bọn họ đều c.h.ế.t theo cùng một cách, thiếu thứ kia trên người, trở thành một tên thái giám
Tôi vừa nhai bánh bao vừa cười ngốc nghếch rồi về nhà, ngồi xổm trong phòng nhìn chiếc gương trước mặt, đưa chiếc bánh bao đang ăn dở trong tay ra nhưng người trong gương lại đột nhiên mỉm cười.
“Linh Linh, em làm tốt lắm! Ai bảo bọn họ đều bắt nạt em.” Tôi cười vui vẻ, nước miếng cũng theo đó mà chảy ra.
Linh Linh trong gương chợt ngừng cười, chỉ nhìn tôi.
“Bọn họ không tin chị, ai cũng nói chị ngu ngốc, nói nhảm. Nhưng ta thật sự có thể nhìn thấy em, em nói có đúng không Linh Linh?”
Tôi nghiêng đầu định nói, nhưng Linh Linh lại đột nhiên cúi đầu khóc.
“Đúng… Chỉ có chị mới có thể nhìn thấy em, bởi vì… chị đáng c.h.ế.t nhất!” Đột nhiên em ấy phát ra một tiếng sắc bén, giống như có một bàn tay bóp cổ em ấy vậy!
Không, đó là cổ của tôi! Bàn tay đỏ như máu của Linh Linh đột nhiên từ trong gương thò ra. Móng tay sắc nhọn đâm vào da thịt tôi, tôi đau đớn giãy giụa, nhưng em lại càng cười lớn hơn.
Nước mắt máu trên mặt em càng ngày càng nhiều, em nhìn tôi với một nụ cười hung ác. Miệng em rõ ràng đã bị khâu lại, nhưng em lại cứ vậy mà xé nó ra.
Môi em bị xé toạc, máu không ngừng chảy xuống. Em còn cười to hơn nữa!
“Linh Linh… Chị… Chị không hại em…” Tôi cố gắng thoát khỏi em, nhưng em càng khóc lớn hơn.
Tiếng khóc như kim đâm vào người tôi, toàn thân tôi đau nhức, ngứa ngáy, tôi khóc trong đau đớn.
Nhưng em chỉ nhìn chằm chằm vào tôi, sau đó khóc càng đau khổ hơn.
“Chị… chị cảm thấy thật khó chịu, Linh Linh… Em… Em đã từng thương chị nhất… Chị… Chị cũng thương em mà…” Tôi vừa khóc vừa giãy giụa, cổ tôi giống như sắp bị gãy ra nhưng Linh Linh không có ý định buông tay.
Em cứ khóc mãi.
“Linh Linh… Chị sẽ cho em ăn bánh bao… Ăn thật nhiều bánh bao… Chị rất… rất khó chịu…” Tôi không hiểu chuyện gì đã xảy ra với Linh Linh, tôi cảm thấy đau đớn, chỉ biết khóc lóc nói với em.
Nhưng em đột nhiên tiến lại gần tôi hơn, cho đến khi khuôn mặt đầy máu của em áp chặt vào mặt tôi!
“Em không muốn cái gì… Em muốn… Chị c.h.ế.t đi!” Một giọng nói chói tai vang lên bên tai tôi. Đột nhiên tôi cảm thấy trước mắt mình tối sầm.
You cannot copy content of this page
Bình luận