Em gái tôi đã mất tích, ngày tôi tìm thấy em, em bị trói trong chuồng bò, trên người không có quần áo, giữa hai chân em có rất nhiều máu và một đống cành cây dính máu.
Mắt em mở to như muốn lòi ra ngoài. Tôi sợ quá ôm chặt em, cởi quần áo của mình ra mặc cho con bé nhưng em ấy lại không vâng lời. Tôi bảo em cong tay lại để tôi có thể tiện tròng quần áo lên cho em nhưng dù thế nào em vẫn đứng yên không nhúc nhích.
Tôi tức giận mắng em ấy, nhưng em chỉ nhìn chằm chằm lên đỉnh lều không nhúc nhích. Nhìn vết máu giữa hai chân em, tôi sợ hãi khóc lên, liên tục hỏi em ấy cuối cùng đã có chuyện gì xảy ra mà em vẫn không trả lời tôi.
Đến khi thật sự không thể mang được áo quần cho em ấy, tôi chỉ đành dùng áo quần của mình quấn quanh người em. Cả người em lạnh băng tựa như thịt lợn c.h.ế.t vào mùa đông vậy. Mùa đông lạnh cắt da cắt thịt thế này, chắc chắn là vì không mang quần áo nên em ấy bị lạnh đóng băng luôn rồi.
Tôi dùng hết sức gọi em gái nhưng em vẫn phớt lờ tôi, tôi đoán em giận tôi vì hôm qua tôi không nghe lời mà đi ngủ.
Sau đó có lẽ là vì giọng tôi quá lớn nên đã thu hút dì Triệu cách đó không xa đang đi đến cổng thôn lấy nước.
“Con Ngốc, sao mới sáng sớm cháu hét gào cái gì đó? Lát nữa coi chừng sói tới ngoạm con đi giờ!” Dì Triệu vừa cười nói vừa đi về phía tôi. Nhưng vừa đi tới gần, đột nhiên dì làm rớt thùng nước trên tay xuống!
“A! Có người c.h.ế.t! Có người c.h.ế.t! Có ai không?!” Triệu phu nhân kêu lên một tiếng rồi bỏ chạy. Tôi ngơ ngác nhìn theo bóng lưng của dì. Ai c.h.ế.t cơ?
Tôi không quan tâm dì đang nói đến ai, vội vàng gọi với theo: “Dì Triệu! Đừng chạy nữa! Em gái cháu đang lạnh cóng rồi, dì tới giúp em ấy đi! Cháu muốn đưa em gái cháu về nhà!”
Nhưng dì Triệu không hề quay đầu lại. Dì chạy nhanh như bay, chẳng mấy chốc đã không thấy bóng dáng dì đâu.
Khi tôi đang định kéo em về để đắp chăn giữ ấm cho em thì trưởng thôn cùng với dì Triệu và thím ba của tôi đã đến.
“Sao con bé này còn ôm Linh Linh nữa? Nhanh buông nó ra, không sợ xui rủi à?! Đừng có gây chuyện ở đây nữa.”
Chú ba của tôi cứ đứng cạnh vừa lải nhải vừa lôi kéo tôi.
Vừa nhìn thấy chú ba, trong tiềm thức tôi có cảm giác sợ hãi, nhưng dù sợ đến đâu cũng không thể buông tay. Tôi không hiểu tại sao tôi ôm em gái thôi mà lại bị nói là xui rủi! Tôi nắm chặt cánh tay em không chịu buông, vô cùng dũng cảm nhìn chú: “Em gái bị lạnh! Cháu muốn đem em ấy về nhà đắp chăn, đắp chăn vào là ấm liền!”
“Ông nói chuyện với đồ ngốc đó làm gì? Chúng ta nhanh vào việc chính đi!” Thím tôi nhanh chóng kéo chú ba của tôi dậy, nói bên tai ông.
Chú ba nghe vậy cũng không để ý gì đến tôi nữa, ôm lấy trưởng thôn bên cạnh: “Trưởng thôn, ông xem chuyện gì đang xảy ra thế này. Dù gì đi nữa thì cũng phải cho gia đình tôi một lời giải thích. Cháu gái đang yên đang lành của tôi giờ lại bị bắt nạt thành dạng như thế này! Chuyện như thế này vậy mấy việc trước đây ông làm còn có tác dụng gì chứ?!”
Trưởng thôn nhỏ giọng nói với chú ba: “Đừng nói nhảm! Nhanh lên! Người vừa mới c.h.ế.t, nhanh thay quần áo và lau người sạch sẽ cho nó kẻo trì hoãn hôn lễ! Hơn nữa, cháu gái của ông sạch sẽ hay không mà ông còn không biết? Cho dù không có chuyện tối hôm qua thì con bé còn có thể sạch sẽ sao? Ông không lẽ không tự biết chuyện mình làm à? Bây giờ không ai trong chúng ta nói ra là được không phải sao? Đừng lo lắng, không ảnh hưởng tới việc nhà mấy người nhận lễ hỏi đâu!”
“Ông nói bậy! Tôi nói ông biết, việc này chắc chắn không thể không liên quan đến Đại Ngưu nhà ông được! Lần này nhà ông không đưa tiền là không được đâu!”
Thím ba vừa mới nói những lời này lại bị chú ba che miệng kéo ra ngoài.
Tôi không hiểu bọn họ đang nói gì. Em gái tôi thích sạch sẽ nhất, sao bây giờ em ấy lại không sạch sẽ rồi?
Tôi không dám nói ra, tôi đã nhận ra không ai chịu giúp tôi đưa em gái tôi về nhà. Dù sao thì chú ba và thím ba cũng chưa bao giờ thích chúng tôi.Tuy răng năm nào hai người họ cũng đều cho chúng tôi một ít khoai tây nhưng mỗi lần em tôi từ nhà chú về đều trông rất tiều tụy. Tôi biết chắc chắn là em ấy bắt nạt. Em giá nói rằng bọn họ đều người xấu xa và độc ác, chiếm đất của nhà tôi còn muốn chiếm cả nhà tôi nữa! Còn không buông tha cả con bé!
Vì thế tôi ghét bọn họ! Tôi cũng không muốn họ giúp đỡ!
Tôi phải tự mình đưa em về! Nghĩ vậy, tôi dùng hết sức lực cõng em gái về.
Vừa đỡ em ấy dậy, tôi đã bị đá: “Đồ ngốc c.h.ế.t tiệt! Đừng có lộn xộn! Đặt em gái mày ở chỗ đó!”
Ngay sau đó, thím ba đi tới túm tóc sau đầu tôi, dù tôi có giãy giụa đá đánh thế nào cũng không có tác dụng. Em gái lại bị đặt xuống đất, sau đó con gái của thím ba là Nhị Nha chạy tới, ôm một xấp quần áo màu đỏ đặt xuống đất.
Từ sau lưng trưởng thôn của xuất hiện mấy bà thím tầm hơn năm mươi tuổi.
“Đúng là nhà ông có lộc thật. Con bé gầy gò này mà cưới người sống thì lấy đâu ra mấy lễ hỏi kia.” Một bác gái mặt mũi dữ tợn làm mặt quỷ với chú ba tôi.
Chú ba vội vàng đưa cho bà ta một đôi găng tay: “Mọi người vất vả. Chờ mấy ngày nữa tiền về nhà tôi thì qua ăn lễ! Tôi sẽ làm nguyên cả con lợn!”
Trong một khoảnh khắc, tất cả họ đều nói chuyện và cười đùa vui vẻ, với nụ cười kéo dài tới tận mang tai. Trông có vẻ thật hạnh phúc!
Ngay sau đó, những bác gái đó lại cúi xuống, mặt để sát vào mặt Linh Linh, lẩm bẩm: “Linh Linh, hôm nay cô sẽ kết hôn! Bước chân ra khỏi nhà họ Triệu, đi theo con đường đến nhà họ Vương, mau về với chồng mình đi! Từ giờ trở đi, con là người của nhà họ Vương, đừng quay đầu lại, đừng quay về. Đi, đi, đi, đi đến nhà họ Vương, đừng quay đầu.” Bọn họ nói huyên thuyên một hồi những từ mà tôi không thể hiểu được, vừa nói vừa mặc quần áo cho em tôi.
Nhưng tôi biết chắc chắn em tôi cũng không muốn mang. Mắt em ấy mở ra rất to, tựa như sắp rớt ra ngoài vậy, hai mắt em nhìn chằm chằm vào một chỗ. Tôi có thể nhìn ra được em ấy đang rất không vui!
Bằng không cánh tay của em ấy cũng sẽ không duỗi thẳng không chút cử động. Nhưng mấy người kia lại không giống tôi. Bọn họ thô bạo cầm tay em gái, bẻ qua một bên. Tôi nghe thấy một tiếng ‘Rắc’ giòn giã. Cánh tay em gái tôi lệch qua một bên, khuỷu tay em thõng xuống như những con rối bóng.
Cuối cùng bộ quần áo kia vẫn được mang vào, nhưng càng nhìn tôi càng thấy quen mắt.
Màu đỏ tươi này trông giống như thứ Chiêu Đệ đã mặc trước đám cưới!
You cannot copy content of this page
Bình luận