Chương 1
06/07/2025
Chương 2
06/07/2025
Chương 3
06/07/2025
Chương 4
06/07/2025
Chương 5
06/07/2025
Chương 6
06/07/2025
Chương 7
06/07/2025
Chương 8
06/07/2025
Chương 9
06/07/2025
Chương 10
06/07/2025
Chương 11
06/07/2025
Chương 12
06/07/2025
Chương 13
06/07/2025
Chương 14
06/07/2025
Chương 15
06/07/2025
Chương 16
06/07/2025
Chương 17
06/07/2025
Chương 18
06/07/2025
Chương 19
06/07/2025
Chương 20
06/07/2025
Chương 21
06/07/2025
Chương 22
06/07/2025
Chương 23
06/07/2025
Chương 24
06/07/2025
Chương 25
06/07/2025
Các phi tần trong cung, nếu thấy không vừa mắt một phi tần cấp thấp nào đó, thì thủ đoạn để chèn ép nàng ta đúng là nhiều vô kể.
Hiền Phi vừa đi phía trước vừa nở nụ cười nhàn nhạt, thoạt nhìn ôn hòa, hiền hậu. Nhưng gần đây, nàng ta và Đức Phi đang có mâu thuẫn gay gắt. Vừa khéo lại thêm việc nàng ta cực kỳ không ưa Trinh Quý Nhân, đúng là có cớ để trút giận.
Sau khi trở về Tê Ngô Cung, Hiền Phi ngồi xuống ghế thái sư, phía sau kê sẵn gối mềm, nàng ta lười biếng tựa người vào đó, tay nâng tách trà nóng, quả nhiên là rất thoải mái.
Lúc này, nàng ta mới chậm rãi dời ánh mắt, nhìn về phía Trinh Quý Nhân đang quỳ dưới bậc thềm.
Tiền triều có đảng phái, hậu cung thì cũng chẳng khác gì, chia bè kéo cánh, ôm đoàn kết đảng. Trước đây, Hiền Phi từng chủ động chìa cành ôliu với Trinh Quý Nhân, nhưng nàng ta khéo léo từ chối, viện cớ thoái thác. Rồi chẳng bao lâu sau, liền xoay người chạy sang bám váy Đức Phi, một kẻ chẳng có bao nhiêu địa vị trong cung lúc đó.
Hiền Phi khi ấy vốn nhờ có gương mặt đoan chính, ôn nhu, ai gặp cũng thấy nàng ta hiền thục, vậy mà lại bị bẽ mặt như vậy, đương nhiên trong lòng đâm ra tức giận. Từ đó, hai phe âm thầm hình thành thế đối lập, đôi bên nhìn nhau chướng mắt không ít.
Hiền Phi cũng không dám làm gì quá tay. Hoàng hậu xưa nay không cho phép xử phạt tư hình trong cung, nếu đã muốn phạt, cũng chỉ có thể là kiểu xử lý lấy lệ: quỳ thì cứ quỳ, đứng thì cứ đứng, chỉ cần thời gian đủ dài là được.
Nhưng với đám phi tần từ nhỏ đã được nuông chiều nâng như trứng hứng như hoa này, thì chỉ riêng chuyện phải quỳ suốt mấy canh giờ thôi, cũng đã chẳng khác gì một dạng tra tấn.
Chỉ một ngày thôi, đóa hoa kiều diễm kia cũng có thể úa tàn.
Trinh Quý Nhân siết chặt nét mặt, trong lòng âm thầm thề độc: nếu có một ngày nàng vùng lên được, nhất định sẽ khiến những kẻ từng sỉ nhục mình phải trả giá gấp ngàn lần, vạn lần!
…
Trong khi nơi này đao quang kiếm ảnh, bầu không khí căng cứng đến ngạt thở, thì tại Ngự Hoa Viên lại là một khung cảnh hoàn toàn khác.
Quý Cảnh Lẫm bước chậm rãi dọc theo con đường trải hoa, nhành liễu lay động theo gió, mọi thứ đều mang theo vẻ yên bình như ngày xưa. Hắn im lặng tản bộ bên hồ Vị Ương, bóng dáng cao lớn được phản chiếu trong làn nước gợn sóng lấp lánh ánh nắng.
“Ngươi…” Tạ Vân vừa mở miệng, đã lập tức hối hận.
Bởi vì đôi mắt sâu không thấy đáy của Quý Cảnh Lẫm đang nhìn thẳng vào nàng. Trong ánh nhìn đó, mặt hồ Vị Ương dường như cũng phản chiếu lại tia sáng u tối, sâu thẳm, mang theo áp lực khó tả.
Tạ Vân mím môi, rồi vẫn quyết định nói tiếp: “Thần thiếp sẽ ngoan ngoãn tản bộ. Ngài muốn đi nhanh thì cứ đi trước, không cần để ý đến thần thiếp.”
Nam chính càng đối xử tốt với nàng, nàng lại càng cảm thấy không thoải mái. Thứ ngọt ngào bây giờ, rất có thể chính là dao nhọn của tương lai. Tạ Vân nhớ kỹ điều đó, không dám lơi là.
Quý Cảnh Lẫm liếc nàng một cái, nhàn nhạt “Ừ” một tiếng.
Gió xuân ấm áp, mùi hoa thoang thoảng, lẽ ra là một khung cảnh yên bình dễ chịu. Nhưng Tạ Vân chỉ biết im lặng, không dám nói thêm nửa lời.
Nàng bước sau Quý Cảnh Lẫm như một nàng dâu nhỏ ngoan ngoãn, bước chân chậm rì rì, nhưng thật ra là cố tình kéo dài thời gian. Dù gì nàng cũng vừa uống “An Thai Hoàn”, hệ thống đảm bảo đây là vật bảo vệ thai nhi an toàn
Theo lời hệ thống, đứa bé trong bụng nàng cứng cáp như sắt thép, không sợ bất kỳ nguy hiểm hay âm mưu nào.
Không chỉ có tác dụng giữ thai, “A Thai Hoàn” còn cung cấp đủ mọi dưỡng chất cho cả mẹ và con, giúp tẩm bổ toàn diện. Đúng là một loại “thần dược” trong chốn hậu cung hiểm ác này.
Dạo gần đây, nàng chưa có thêm lần nào thân mật tiếp xúc với Quý Cảnh Lẫm, mà bảng quay “bốc thăm trúng thưởng” trong hệ thống thì vẫn im lìm không động thái gì. Tốc độ đúng là còn thua cả rùa bò!
Đang nghĩ ngợi miên man, từ xa đã nghe thấy tiếng cười khanh khách vọng đến, khi gần khi xa, mang theo giọng thiếu nữ trong trẻo ngọt ngào, như rót mật vào tai.
Quý Cảnh Lẫm hơi nhíu mày, rồi như vô thức nắm lấy bàn tay nhỏ mềm mại như không xương của Tạ Vân, dẫn nàng tiếp tục đi theo con đường nhỏ quanh co trong Ngự Hoa Viên.
Hoàng đế vốn dĩ là nhân vật mang sức hút trời sinh với đám phi tần. Dù hắn không chủ động bước tới, thì những mỹ nhân xinh đẹp dịu dàng kia cũng sẽ như tre non mọc không ngừng.
Cho nên, tiếng cười rộ lên kia càng lúc càng gần, hương thơm cũng theo gió mà ùa đến, nồng đậm ngọt ngào đến mức làm người ta phải rùng mình.
“Tham kiến bệ hạ, tham kiến hoàng hậu nương nương.” Tiếng hành lễ mềm mỏng vang lên đều đều, Tạ Vân chỉ liếc mắt đã thấy rõ: toàn bộ tiểu phi tần có chút nhan sắc đều đã tụ lại đây.
Người nào người nấy y phục xuân sắc lả lướt, tay áo thướt tha, cổ tay trắng ngần, ai nấy đều cố gắng khoe trọn đường cong động lòng người của bản thân, mong chỉ cần một ánh mắt đế vương lướt qua là có thể từ cá chép hoá rồng.
Chỉ có bốn vị phi tần được ban phong hiệu “Quý – Thục – Hiền – Đức” là còn giữ được thể diện, không dám tùy tiện thể hiện tình cảm trước mắt bao người như vậy.
Tạ Vân liếc nhìn sắc mặt Quý Cảnh Lẫm. Dù đang là trung tâm vòng xoáy mỹ sắc, hắn lại chẳng có lấy một chút dao động. Vẻ mặt lạnh lùng, giọng nói cũng như băng tuyết giữa mùa xuân: “Giải tán đi.”
Tạ Vân thầm tặc lưỡi một cái. Bao nhiêu mỹ nhân chờ mong được để mắt tới, cuối cùng vẫn chỉ có mỗi Trinh Quý Nhân là được “múc một gáo nước”.
Nàng nhẹ nhàng gật đầu chào mấy vị phi tần đang đứng hình vì xấu hổ, còn chưa kịp mở miệng nói gì thì đã cảm nhận được vài luồng sát khí sắc lẹm phóng tới như dao nhọn.
Tạ Vân vẫn giữ nụ cười ôn hòa, mỉm cười trấn an đám oanh oanh yến yến rồi nhanh chóng đuổi theo bước chân của hoàng đế.
Y như mấy chú cún bị gọi đi dạo, chạy hai vòng là coi như hoàn thành nhiệm vụ. Nhưng Quý Cảnh Lẫm thì một chút cũng không có ý dừng lại — bước chân vững vàng, dứt khoát, chớp mắt đã khuất dạng trước mắt nàng.
Tạ Vân: “…”
Tạ Vân thật sự không còn gì để nói. Nhìn bóng lưng Quý Cảnh Lẫm cao ráo như trúc ngọc, bước đi vững chãi như không vướng bụi trần, nàng chỉ mong: Nam chính, mau mau đi tìm Trinh Quý Nhân đi, đừng để ý tới ta nữa!
Mỹ nhân nơi nơi, sao cứ phải lôi ta ra phơi gió làm gì chứ? Gió xuân tuy nhẹ nhưng lạnh thấu xương, đứng lâu không cẩn thận là cảm lạnh như chơi.
Nàng âm thầm lầm bầm một câu, vừa quay về thì đã va ngay phải một nhóm phi tần.
Dẫn đầu là Lan Tần, phía sau lũ lượt kéo theo một đoàn, vừa thấy nàng liền đồng loạt khom người hành lễ.
“Đứng lên đi.” Tạ Vân thuận miệng đáp, định bụng rời đi ngay. Giờ nàng đang mang thai, tránh xa hội phi tần là thượng sách. Người nhiều thì khả năng xảy ra sự cố càng cao, nàng không muốn dính vào rắc rối không đâu.
Nhưng Lan Tần lại tỏ vẻ không cam lòng, giọng nhẹ nhàng như tơ lụa vang lên: “Hoàng hậu nương nương, tần thiếp có một câu… không biết có nên nói hay không.”
Tạ Vân nghe vậy lập tức thấy đau đầu. Đây là kiểu người chuyên chơi trò mở miệng là đâm, nói kiểu gì cũng khiến người ta phải nghĩ ngợi. Dù lời nói ra là gì thì cuối cùng cũng sẽ biến thành một mũi tên ngầm nhắm thẳng vào người khác.
Nàng nhướng mày, lười biếng phất tay: “Vậy thì khỏi nói.”
Lan Tần: “…”
Tạ Vân nói dứt câu là quay lưng bỏ đi ngay. Mấy lời kiểu “nên nói hay không nên nói” đó, trước sau gì cũng là kiểu nói nghe thì khéo nhưng thực chất là làm lợi cho mình, gây họa cho người. Nàng chẳng rảnh mà nghe làm gì.
Lan Tần bị nghẹn đến mức tức muốn chết, nhưng vẫn không dám manh động. Chỉ cảm thấy ánh mắt những người xung quanh nhìn nàng ta đều có phần là lạ, như đang cười nhạo, như đang xem trò hay.
Giữa chốn đông người, gương mặt nàng ta đỏ bừng, vừa xấu hổ vừa uất ức.
Nghĩ tới mẫu thân mình được Thái hậu nể mặt vài phần, Lan Tần càng không cam lòng bị mất thể diện thế này. Vì thế, nàng ta bước nhanh lên, muốn gỡ lại chút danh tiếng.
Mới mở miệng được một câu, giọng dịu dàng mềm mỏng: “Xưa nay, hoàng gia đại phụ đều lấy hiền làm gốc…”
“Tát miệng!” Tạ Vân mặt lạnh như sương, lời vừa ra đã khiến cả sân lặng ngắt như tờ.
Ánh mắt nàng sắc lạnh quét về phía Lan Tần, người đang đứng chết lặng, kinh hoảng không dám tin.
Trong nguyên tác, đoạn này nàng đã đọc qua, những lời kế tiếp của Lan Tần chẳng phải gì khác, mà chính là ám chỉ Hoàng hậu không đủ đức hạnh, không rộng lượng khoan hòa, không biết nhắc nhở Hoàng đế ân sủng đều các phi tần trong cung.
Sau này, mấy lời đó bị người cố tình lan truyền ra ngoài, khiến danh tiếng Hoàng hậu tổn hại nghiêm trọng, lại bị dèm pha là “gato”, không xứng ngôi vị mẫu nghi thiên hạ.
Không để mọi chuyện đi theo vết xe đổ, Tạ Vân ra tay trước.
Thạch Lựu theo lệnh lập tức ra tay, không chút nương tình, tát thẳng vào gương mặt xinh đẹp của Lan Tần.
Chỉ vài cái tát thôi, khóe miệng Lan Tần đã bật máu, một bên má sưng phồng đỏ ửng như trái đào chín.
Mặt mũi tơi tả, nàng cuối cùng cũng sợ thật, lập tức khuỵu xuống đất: “Cầu xin Hoàng hậu nương nương thứ tội…”
Nàng ta run rẩy dập đầu, không dám hó hé thêm một câu nào nữa.
Những phi tần khác đều sợ đến mức nín thở, không dám thở mạnh, ánh mắt hoảng loạn nhìn Hoàng hậu đang đứng uy nghiêm trước mặt.
“Nói năng cho cẩn thận! Bổn cung là người để ngươi tùy tiện mở miệng lắm lời sao?!”
Tạ Vân quát lạnh một tiếng, tâm trạng đang vui vẻ ngắm cảnh xuân cũng hoàn toàn tan biến.
“Dạ! Tần thiếp xin ghi nhớ lời dạy của Hoàng hậu nương nương…”
Đám phi tần còn lại vội vàng quỳ rạp xuống sau lưng Lan Tần, không dám chậm trễ nửa khắc.
Nhìn bọn họ răm rắp như vậy, trong lòng Tạ Vân chỉ khẽ thở dài: Cùng là nữ nhân, cùng bước vào chốn hậu cung này, cuối cùng lại chỉ biết gây khó dễ lẫn nhau. Tội gì phải thế?
Nếu bọn họ không tự ý gây chuyện, nàng cũng chẳng muốn ra tay. Nhưng cứ tưởng Hoàng hậu là người mềm yếu, có thể tùy tiện bắt nạt sao? Cứ nhìn mặt mũi nhu hòa thì cũng sẽ nhịn nhục cho qua hết ư?
Lan Tần thì sợ đến mức tim như sắp nhảy khỏi lồng ngực, mặt đỏ bừng vì xấu hổ lẫn hoảng hốt, chỉ hận không thể đào một cái lỗ thật sâu mà chui xuống cho xong.
Khi ngẩng đầu nhìn về phía Hoàng hậu đang đứng đó với gương mặt lạnh lùng như sương gió, nàng ta chỉ thấy vô cùng xa lạ và đáng sợ.
Rõ ràng thường ngày vị Hoàng hậu này luôn tỏ ra nhân hậu, dịu dàng, hiền thục… Tại sao bây giờ lại vì một câu không hợp mà lập tức ra tay xử phạt?
Lan Tần đến giờ vẫn không hiểu nổi mình sai ở đâu. Chỉ biết ôm mặt mà rơi nước mắt, khóc tức tưởi, run rẩy quỳ gối: vừa đau, vừa tủi, vừa uất ức.
Tạ Vân khẽ day trán, chẳng buồn phí lời với kẻ ngu dốt. Nàng dứt khoát xoay người rời đi, thẳng hướng Từ Ninh cung. Dù gì dành thời gian đi nói chuyện vô nghĩa với Lan Tần, chẳng bằng đến thăm Thái hậu, bồi dưỡng thêm chút tình cảm vẫn hơn.
Lan Tần quỳ phí sau, bộ dạng ấm ức như sắp khóc thành tiếng. Lệ Tần theo sau nàng liếc nhìn, trong đáy mắt hơi tối lại như đang ngẫm nghĩ điều gì đó, ánh mắt lặng lẽ quét qua đóa hoa đã tàn úa bên lề đường.
Một lúc sau, đám phi tần đều tản đi, ai cũng mang sắc mặt khác nhau. Người thì thở phào, kẻ thì lo lắng, kẻ lại rắp tâm suy tính, chung quy đều cảm thấy tình hình hôm nay không còn thú vị gì nữa.
Chỉ còn Lan Tần vẫn quỳ đó, hai má nóng rát như bị lửa thiêu, đau đớn đến tê dại.
Còn Tạ Vân thì trong lòng cũng khó chịu không ít. Nàng bây giờ là Hoàng hậu, mà theo đúng những gì trong nguyên tác, tất cả những gì nhân vật Hoàng hậu từng phải trải qua, nàng cũng sẽ lần lượt đối mặt.
Vì mạng nhỏ của mình, nàng nhất định phải mạnh mẽ, không ai được phép động đến nàng.
Tới Từ Ninh cung quen thuộc, nét mặt Tạ Vân cũng không giấu nổi chút mệt mỏi. Thái hậu nhìn một cái đã hiểu ngay, liền nhướng mày cười bảo: “Làm sao vậy? Ai chọc giận ngươi rồi? Tổ mẫu thay ngươi xử lý, cứ tấu là được.”
Câu nói hài hước khiến mọi người bật cười, bầu không khí lập tức dịu lại. Tạ Vân cũng nhịn không được mà bật cười theo.
“Tấu rồi ạ, là Lan Tần muốn lên mặt dạy dỗ cháu gái. Thật là không biết tự lượng sức.”
“Được rồi được rồi.” Thái hậu bật cười: “Cả hậu cung này chẳng ai sánh được với ngươi, đừng để bản thân chịu thiệt là được.”
Thái hậu dịu dàng xoa đầu nàng, rồi sốt sắng hỏi: “Có khó chịu không? Ngực có tức không, đầu có đau không? Có buồn nôn không?”
Bà liên tục hỏi hết loạt phản ứng thai kỳ thông thường. Tạ Vân chỉ biết đỡ trán, bất đắc dĩ đáp: “Không có gì cả, vẫn ổn ạ.”
Có điều đúng là kỳ quái thật, càng không muốn than thở, thì lại càng thấy người mình không bình thường. Mới có hai ba ngày, nàng đã bắt đầu nghén đến mức không ăn nổi cơm.
Cái gì cũng không nuốt nổi, nằm mềm nhũn trên giường như con gà rút lông, yếu ớt không còn sức sống.
Chỉ ăn được mấy quả có vị chua chua ngọt ngọt để chống đói, nhưng thứ này càng ăn càng khiến dạ dày thêm cồn cào, vừa ăn xong chưa được bao lâu đã lại đói. Mà dinh dưỡng thì chẳng đủ, cuối cùng chỉ khiến nàng thêm kiệt sức.
“Lần sau mà còn mạnh miệng nữa thì ta đúng là heo…” Nàng nằm thoi thóp, yếu ớt than thở.
Thấy nàng tiều tụy đến vậy, Quý Cảnh Lẫm cũng bắt đầu sốt ruột. Hắn không ngừng sai người mời thái y đến xem bệnh, hết lần này đến lần khác.
Thuốc sắc xong, mùi đắng xộc lên mũi. Tạ Vân vừa nghe mùi đã nhíu mày, chưa uống vào đã muốn nôn. Cuối cùng nàng thật sự không chịu nổi, vừa nhấp một ngụm đã phun ra hết.
Khuôn mặt trắng trẻo, tuấn tú của Quý Cảnh Lẫm cũng trở nên tái mét vì giận. Nhưng nhìn đến sắc mặt xanh xao của Hoàng hậu, hắn đành nuốt cơn giận xuống, không nỡ trách nàng lấy một câu, chỉ quay sang trút hết tức giận lên thái y.
“Mau nghĩ cách đi! Cứ như vậy cả ngày thì còn ra thể thống gì nữa? Làm sao chịu nổi?!”
Khi mọi người đều bó tay không nghĩ ra cách gì, Hoàn ma ma yếu ớt lên tiếng: “Lão nô nhớ, mẫu thân ta trước kia cũng từng bị nghén nặng, nôn thốc nôn tháo không dứt, khổ vô cùng. Sau đó nghĩ ra được một biện pháp… ăn chút món đơn giản làm từ bột. Khi đó nhà nghèo, chỉ có thể cắt bánh bao ra từng lát rồi đem rang lên…”
Hoàng đế hơi cau mày, nhưng bà vội tiếp lời: “Sau này triều mới thành lập, đời sống dần khá hơn, ai ai cũng có lương thực dư dả, vậy nên món ấy cũng được cải tiến. Dùng bột mì trắng và trứng gà làm bánh bao áp chảo…”
“Lấy bột mì trắng, trộn với trứng, nước, một ít đường, nhào thành bột rồi cán mỏng thành bánh, rắc thêm vừng lên trên. Cho vào chảo nướng chậm, sau khi chín thì mặt bánh vàng thơm, mềm mềm ngọt dịu, không quá nồng mùi lại có chút hương, dễ ăn mà lại đủ dinh dưỡng, no bụng nữa.”
Nghe bà miêu tả, Tạ Vân tưởng tượng ra mùi thơm và vị ngọt nhẹ nơi đầu lưỡi, lập tức nước miếng bắt đầu trào lên trong khoang miệng.
Dựa vào món bánh giống bánh quy kia, Tạ Vân gắng gượng sống được mấy hôm. Ăn đến mức quai hàm đau nhức, mà bụng vẫn không no.
Nhưng dù sao, cơ thể vẫn còn yếu, tinh thần lại càng uể oải, buồn chán. Mang thai thật sự không dễ chịu chút nào.
Càng khổ hơn là chuyện ứng xử với đám “tỷ muội” trong hậu cung. Trước đó không lâu vừa xử phạt Lan tần, thì mới đây Hoàn ma ma lại mang đến một tin dữ.
Lan tần đã chết. Nói là trong lòng nghĩ quẩn, cắt cổ tự sát.
Còn để lại một phong di thư, vạch trần Hoàng hậu tàn ác, tâm địa độc hiểm.
Tạ Vân nhíu mày. Chuyện này, trong nguyên tác hoàn toàn không có. Nguyên chủ khi ấy còn bị một trận lửa lớn thiêu chết, Lan tần vẫn còn sống nhảy nhót ngoài kia.
Mà cái gọi là “Hoàng hậu độc ác”, lại càng không có lý. Trước khi hoàng đế và Trinh quý nhân bắt đầu tình sâu nghĩa nặng, Hoàng hậu vốn là người duy nhất được sủng ái, tính cách lại ngây ngô đơn thuần, hiền hòa thiện lương, đâu có cái gọi là “hại người”?
Xem ra, lần này là có kẻ mượn chuyện để thổi bùng gió lửa, muốn lấy cớ xé toang cục diện ổn định trong hậu cung.
“Tin tức… đã truyền ra ngoài chưa?” Tạ Vân xoa xoa huyệt Thái Dương. Lần đầu tiên nàng gặp phải chuyện thế này, trong lòng không khỏi bối rối.
Hoàn ma ma dè dặt liếc nàng một cái, nhẹ giọng đáp: “Mấy cung nữ phát hiện ra trước, hét lên một tiếng rồi lao vào, một đám người đều tận mắt nhìn thấy.”
Thấy Tạ Vân nhíu chặt mày liễu, Hoàn ma ma vội vã nói thêm: “Những người đó đều là người lâu năm trong cung, đã bị bắt lại hết rồi.”
Hôm đó Tạ Vân phạt Lan tần mấy cái bạt tai, vốn chỉ muốn răn đe. Dù có mất mặt thật, nhưng cách mười ngày nửa tháng mới chịu không nổi mà tự sát? Nghe thế nào cũng thấy giả.
Dù có uất ức cỡ nào, thời gian lâu rồi cũng sẽ nguôi ngoai.
Hơn nữa, phi tần nếu thật sự tự sát, cả gia tộc đều bị liên lụy, bị xét tội. Ai lại dám làm việc điên rồ như vậy?
Tạ Vân đứng dậy, cắn răng: “Đi, đến Từ Ninh cung.”
Chuyện thế này, cần một người từng lăn lộn chiến thắng trong chốn cung đấu như Thái hậu. So với nàng, Thái hậu chắc chắn có bản lĩnh hơn nhiều.
You cannot copy content of this page
Bình luận