Tra Phu Tiên Đế Trọng Sinh Rồi!

Chương 4

Chương trước

Chương sau

Nàng đi cũng hơi lâu, trong phòng lúc này chỉ còn lại làn khói hương lững lờ, chưa kịp thay mới.

Mùi hương nhè nhẹ quanh quẩn nơi chóp mũi, thoang thoảng mùi trái cây ngọt dịu, khiến lòng người dễ chịu.

Tạ Vân vốn hơi căng thẳng, lúc này cũng thấy bình tâm lại, mỉm cười nói: “Ngài đến rồi, sao không bảo Lệ Chi ra hầu hạ bên cạnh?”

Lệ Chi là cung nữ thân cận nhất của nàng, cũng là người xinh đẹp nhất trong đám. Nét đẹp dịu dàng, dáng dấp mảnh mai, đôi mắt lúc nào cũng long lanh như đọng nước, nhìn vào là thấy đáng thương.

Nhưng lúc nàng thất thế, chính Lệ Chi lại là người ra tay không nhẹ, đá nàng mấy cú rất ác. Rõ ràng là một mỹ nhân có tâm cơ, không đơn giản.

Nàng thầm nghĩ, nếu hoàng đế là người háo sắc một chút, chịu tìm thêm vài mỹ nhân có nhan sắc, thì có lẽ sẽ không vì Trinh quý nhân kia mà muốn lấy mạng nàng nữa.

Hoàng đế không nói lời nào, thần sắc vẫn như thường, nhưng ẩn giấu trong đó là vẻ kiêu ngạo không ai sánh bằng, xen lẫn một chút cô đơn khó gọi thành tên, hai thứ hòa vào nhau lại khiến người nhìn bị thu hút.

Nói đi cũng phải nói lại, quyền lực trong tay hắn hiện tại đã vững như bàn thạch, những vị đại thần phò tá năm xưa hay Thái hậu từng nắm quyền phía sau rèm, giờ cũng đã hoàn toàn buông tay, để mặc hắn làm theo ý mình.

Lúc này Tạ Vân chỉ chú ý đến đôi môi mỏng hồng hào kia của hắn, phớt hồng như cánh anh đào, hơi ẩm như phủ một lớp nước nhẹ, lại đặc biệt mềm mại.

Thật ra, đôi môi ấy lại hoàn toàn tương phản với gương mặt lạnh lùng kia.

“Ực…”

Không kìm được mà nuốt một ngụm nước bọt, bị sắc đẹp mê hoặc cũng là chuyện dễ hiểu, nhưng trong lòng nàng vẫn có chút chột dạ.

Ánh mắt Quý Cảnh Lẫm ánh lên một tia nguy hiểm, sâu thẳm như vực tối.

Môi mỏng dán lên môi nàng, nơi đó mềm mại vô cùng, mang theo hương thơm dịu nhẹ đặc trưng của nữ tử, quẩn quanh nơi chóp mũi hắn, như thấm cả vào hơi thở.

Nhìn hàng mi dài của nàng khẽ run lên, ngọn lửa vừa bùng lên trong lòng Quý Cảnh Lẫm lại bị dập tắt trong thoáng chốc. Như một phản xạ bản năng, hắn đưa tay giữ lấy gáy nàng, kéo nàng chặt vào lồng ngực mình.

Hơi thở quấn lấy nhau, hơi ấm giao hòa, khiến cả hai như quên mất hết thảy thế gian. Tạ Vân khẽ thở dốc, vừa ngẩng đầu đã nghe tiếng cười trầm thấp, mơ hồ vang lên từ cổ họng hắn.

Nam tử này vốn luôn toát ra hơi thở lạnh lẽo, vậy mà lúc này, giọng nói lại vương chút ngọt ngào lười biếng, mang theo mùi hương say đắm, ái muội.

Khi hai người tách ra, hắn vẫn chưa buông tha, ghé vào tai nàng trêu chọc:

“Ừm… ngọt thật.”

Tạ Vân lập tức đỏ mặt, lan từ gò má tới tận tai. Khóe mắt nàng phủ một lớp sương mỏng mơ hồ, tựa như được điểm tô bằng ánh chiều tà trên mặt hồ, đẹp đến mức khiến lòng người chao đảo. Còn trong thân thể hắn, lại như có một ngọn lửa nào đó đang rục rịch cháy lên.

Nàng nhất thời không biết phải ứng phó với cảm xúc này thế nào. Dưới chân như giẫm phải Phong Hỏa Luân*, chỉ muốn chạy nhanh về nội thất. Đêm nay không muốn ngủ cùng một phòng với Quý Cảnh Lẫm.

(*) Phong Hỏa Luân: hình ảnh vui nhộn ẩn dụ như đang dẫm lên bánh xe lửa cháy, chỉ trạng thái luống cuống, hoảng hốt muốn trốn chạy.

Nói ra thì cũng thật đáng thương, cái thai trong bụng nguyên chủ này, suy cho cùng cũng chỉ là hậu quả của một lần uống rượu mất kiểm soát, mơ mơ hồ hồ mà thành. Nếu nghiêm túc mà tính, thì hai người họ… thậm chí còn chưa từng có lúc nào thật sự thân mật.

Nếu có người hỏi: Trong một ngày, thời khắc nào là khó sống nhất?

Tạ Vân tất nhiên sẽ không chút do dự đáp ngay: Buổi tối! Đi ngủ!

Giống như lúc này vậy.

Quý Cảnh Lẫm chỉ mặc một chiếc trung y, ung dung dựa nghiêng vào gối mềm bên giường, dưới ánh nến tĩnh mịch, tay cầm sách đọc như thể chẳng quan tâm thế sự.

Mà nàng thì chẳng khác gì một con dê nhỏ đáng thương đi lạc vào rừng, phải run rẩy cẩn trọng thi hành cái gọi là “nhiệm vụ ấm giường” của mình.

Một lúc sau, phát hiện đối phương cũng chẳng có ý liếc mắt nhìn mình, Tạ Vân nhẹ nhàng thở ra, thả lỏng một chút rồi dè dặt mở miệng: “Hôm nay… thần thiếp có mời ngự y tới xem qua.”

Đôi mắt sắc như chim ưng của Quý Cảnh Lẫm lập tức quét sang, giọng trầm trầm vang lên: “Ngươi bị bệnh?”

Ánh mắt hắn đảo qua đánh giá nàng một lượt: da dẻ hồng hào, sắc mặt không tệ, nhìn thế nào cũng không giống người mang bệnh.

Tạ Vân hắng giọng một cái, nhẹ nhàng nói: “Thần thiếp… có rồi.”

“Ừ.” Quý Cảnh Lẫm hờ hững ừ một tiếng, sắc mặt không gợn sóng, tựa như vừa nghe tin ai đó nhà bên sinh con trai.

Người làm cha như hắn… còn chưa từng được ôm lấy đứa bé ấy đâu.

Tạ Vân: “…”

Xem ra mối tình thâm sâu như biển giữa nam nữ chính, đến giờ đã bắt đầu lộ manh mối rồi.

Hắn thì chẳng tha thiết gì, Tạ Vân cũng thoáng có chút buồn bực. Sinh con ra, dù thế nào cũng không thể thiếu phụ thân. Chuyện này, e rằng không dễ giải quyết.

Nàng thở dài, rồi mở hệ thống quay thưởng. Trên giao diện hiện rõ kết quả trúng thưởng. Lúc chiều, còn có một đoạn tiến trình cốt truyện lớn với lão nam chính, bị trêu chọc một trận, thế là đầy thanh tiến độ. Cái hệ thống này đúng là chẳng có tí liêm sỉ nào.

Lần này có ba ô thưởng, phân biệt là: An Thai Hoàn, Ngọc Dung Đan và một ô trống bí ẩn chưa rõ công dụng.

Một phần ba xác suất, cũng không phải thấp. Tạ Vân có chút động tâm với viên An Thai Hoàn, trong chốn hậu cung này, việc mang thai không phải chuyện khó, nhưng để giữ được bình an và sinh hạ một đứa trẻ khỏe mạnh, thì lại không dễ chút nào.

Ánh sáng chớp nháy liên tục giữa ba ô vuông nhỏ, Tạ Vân hồi hộp đến mức phải nhắm tịt mắt lại, lặng lẽ cầu nguyện, chờ đợi vận may ghé thăm.

Dùng khăn che miệng, nàng khẽ ngáp một cái đầy tao nhã, cố nén tâm tình kích động mà mở bao thưởng.

Ba chữ to “An Thai Hoàn” hiện lên, long lanh như bảo thạch dưới ánh mặt trời, rực rỡ đến mức khiến người ta vừa nhìn đã thấy toàn thân lâng lâng vui sướng.

Thấy nàng mỉm cười cong cả khóe mắt, Quý Cảnh Lẫm khẽ hắng giọng, bắt đầu thao thao bất tuyệt: “Lúc mang thai, không được nhảy nhót lung tung, không được ra ngoài chơi, không được tùy tiện ăn linh tinh, không được tùy tiện tiếp xúc với người khác, càng không được ăn đồ người khác đưa… không được…”

Một tràng dài “không được” khiến Tạ Vân trợn tròn mắt, há hốc mồm, đây là kiểu bá đạo gì vậy chứ? Sao không dứt khoát nhốt nàng luôn trong phòng đi cho xong?

“Ngủ!” Nàng xoay người, kéo chăn trùm đầu, ngoan ngoãn nhắm mắt.

Quý Cảnh Lẫm vẫn còn cảm thấy chưa đủ. Kiếp trước chỉ có một đứa con này, vậy mà hắn lại chẳng biết trân trọng, đến khi mất rồi thì hối hận cũng đã muộn.

Sáng hôm sau, Tạ Vân tỉnh dậy thì bên cạnh đã lạnh lẽo. Vị hoàng đế vẫn siêng năng như thường lệ, đã sớm lên triều từ lúc trời còn tờ mờ.

Nàng mặc áo bông màu phấn nhạt, thêu hoa văn tinh tế, bên dưới là váy lụa trắng điểm hoa thanh nhã. Đứng trước gương đồng soi mặt, tuy bóng dáng mờ mờ không rõ, nhưng chính cái vẻ mông lung ấy lại khiến người ta càng thêm say mê, mảnh mai duyên dáng.

Tạ Vân vừa ý, vươn tay khẽ nhéo nhéo chiếc khuyên tai giọt nước bằng ngọc, kiểu dáng đơn giản mà sang trọng, mềm mại mà quý phái.

Dùng bữa sáng xong, nàng mới chậm rãi bước ra tiền điện.

Vừa đến nơi, đã thấy Lan Đáp Ứng và Thẩm Đáp Ứng đang đấu khẩu. Ngươi một câu, ta một câu, móng tay giấu trong tay áo như sắp nhào vào cấu xé. Trận chiến ngầm gay gắt chẳng khác gì hai con gà chọi đã thấy máu.

Đúng lúc đó, Lan Tần bất ngờ chen vào một câu, giọng điệu lạnh nhạt mà đầy ẩn ý…

Tạ Vân tất nhiên hiểu nguyên nhân. Thẩm Đáp Ứng vốn là người trong phe Tiết Tần, từ trước đến nay vẫn ngoan ngoãn nghe theo, Tiết Tần nói một, nàng ta không bao giờ dám làm hai. Giờ Tiết Tần bị cấm túc vì chuyện Lan Đáp Ứng mà mất hết thể diện, không thể ra mặt, nên sai Thẩm Đáp Ứng thay mình ra hả giận, cũng coi như chứng minh mình chưa “ngã ngựa”.

Còn Thẩm Đáp Ứng xưa nay vốn đã nhìn Lan Đáp Ứng không thuận mắt. Hai người cùng ngày tiến cung, cùng phẩm cấp, chuyện gì cũng muốn hơn thua, không thể chịu được việc người kia nổi bật hơn mình.

Thấy Hoàng hậu đến, cả đám lập tức đổi sắc mặt, người nào người nấy đều thu liễm lại, ra vẻ nhu mì đoan trang, từng bước tiến lên thỉnh an, ngoan như mèo con.

Chỉ là vài lời tranh cãi, Tạ Vân chẳng buồn để tâm. Nàng chỉ cố ý lôi Trần Quý Nhân ra khen lấy khen để một hồi, nào là “kiềm chế đúng mực”, “thủ lễ giữ đạo”, “ăn nói hành xử đều khéo léo”… đủ thứ mỹ từ, khiến hai người Lan Đáp Ứng và Thẩm Đáp Ứng tức đến đỏ mặt, chỉ có thể cúi đầu cắn răng.

Khẽ gõ nhẹ ngón tay xuống mặt bàn, Tạ Vân liếc nhìn Trinh quý nhân thêm một cái.

Nàng ta đứng lẫn trong nhóm phi tần, cũng không chủ động lên tiếng, có người cố ý dẫn dắt câu chuyện, nàng ta cũng chỉ dịu dàng mềm mỏng mà khéo léo né qua, không tiếp lời.

So với dạo trước, nàng ta dường như càng đẹp lên một chút. Làn da trắng ngần như phát sáng, cả người như phủ một lớp nước, mềm mại yêu kiều đến mức đứng cách xa cũng có thể cảm nhận được.

Trên người chỉ mặc áo bông màu trắng, kiểu dáng đơn giản, không có gì nổi bật, vậy mà lại càng tôn lên ưu thế trời cho. Đúng là mỹ nhân khiến người ta vừa nhìn đã động lòng.

Chuyện giữa hai người Trinh Quý Nhân và Hoàng đế, bắt đầu từ khi Hoàng hậu còn đang mang thai.

Bên ngoài thì làm như không có chuyện gì, nhưng thực ra lúc Hoàng hậu phải kiêng cữ, không thể thị tẩm, thì người kia liền muốn mượn cớ tìm nơi “giải sầu”. Mà Trinh Quý Nhân, không chỉ có nhan sắc mà lại đúng gu hoàng đế: Mảnh mai, yếu đuối, lại biết làm nũng, càng khiến lòng người rung động.

Thời gian đầu mang thai, sức khoẻ Tạ Vân kém, phản ứng nghén nặng, một ngày mấy lần nôn, cả người mệt mỏi tiều tụy. Thân thể khó chịu, phản ứng chậm chạp, sắc mặt cũng chẳng còn chút huyết sắc, dù có cố gắng thế nào thì cũng không thể vừa mắt.

Lâu dần, Quý Cảnh Lẫm liền chẳng còn hứng thú đến thăm, nhưng lại thường tình cờ “gặp gỡ” Trinh Quý Nhân ở Ngự Hoa Viên.

Mà đáng nói là, dù giữa hè nắng cháy, hai người ấy vẫn có thể diễn vở “vô tình gặp gỡ” cho đến cùng.

Mọi người lần lượt cáo lui, trong làn gió lững lờ thoảng qua, Tạ Vân nghe thấy Hiền phi đang làm khó Trinh quý nhân, không khỏi thay Hiền phi lau mồ hôi lạnh trong lòng.

Dù sao đây cũng là một quyển tiểu thuyết ngọt sủng nữ phụ nghịch tập, mà vị hoàng đế kia thì ngoài nữ chính ra, quả thực không để ai khác vào mắt nổi dù chỉ một lần.

Bề ngoài Trinh Quý Nhân dịu dàng hiền lành, ai nhìn cũng thấy nhu thuận vô hại, nhưng thật ra tâm cơ sâu không lường được. Có thù tất báo, che giấu cực giỏi, lòng dạ chẳng khác nào mò kim đáy bể.

Người chết thảm nhất trong truyện chính là Hoàng hậu, tiếp theo đó là Hiền Phi.

Có thể được phong hai chữ “Hiền phi”, trước hết là nhờ vào gia thế, nàng ta vốn là ái nữ của Tả Đô Ngự Sử Đô Sát Viện, Liên Vân Bằng. Là danh môn khuê tú, ngọc ngà từ trong trâm anh thế gia mà ra.

Thứ hai… chính là vì nhan sắc quá mức bình thường.

Thế nên, những người toàn những mỹ nhân rực rỡ như Trinh quý nhân hay Lệ tần, khi phải cúi đầu trước nàng ta, quả thật như bị mắc nghẹn ở cuống họng, chỉ nhìn thôi cũng thấy khó chịu.

Hoàng hậu ngồi trên điện cao, địa vị vững như Thái Sơn. Với thân phận ấy, Trinh Quý Nhân tự nhiên không dám tuỳ tiện làm càn, nhưng nếu chỉ là gây khó dễ cho một tiểu quý nhân, thì lại chẳng có chút gánh nặng tâm lý nào.

Thế nên liền thấy Hiền Phi liếc Trinh quý nhân một cái sắc như đao, lạnh giọng nói: “Thu lại cái dáng vẻ mê hoặc đó đi, đừng để làm mất mặt nữ nhân chúng ta.”

Trinh Quý Nhân tức đến đỏ bừng cả mặt. Vốn dĩ nàng ta đã mang dáng vẻ yêu kiều diễm lệ, nay bị dồn ép tới mức khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ ửng, đôi mắt ánh lên chút lệ ý như có như không, càng khiến cả người như được bọc trong một tầng sắc nước hương trời.

Tạ Vân không nhịn được, thản nhiên duỗi tay ra bàn, vươn móng vuốt bóc trái cây, tư thái nhàn nhã vô cùng.

Thạch Lựu đứng bên nhìn mà trong lòng hơi nghẹn. Chủ tử nhà nàng rõ ràng là đang ngồi xem náo nhiệt đây mà! Cũng không quên nhanh tay đưa thêm đĩa trái cây tới gần, thuận tiện dâng trà nóng đúng lúc.

Mà tình hình bên dưới, càng xem càng đặc sắc, đến mức khiến hạt dưa trong tay Tạ Vân rơi lúc nào không hay.

Chỉ thấy một thân ảnh cao lớn tuấn tú đang từ xa đi lại, góc áo đen nhánh khẽ lay động trong gió như vẽ, mỗi bước đi đều thong dong trầm ổn, khí thế bức người.

Một gương mặt tuấn mỹ lạnh lùng dần hiện rõ, từng đường nét như khắc từ băng ngọc.

Sắc mặt Tạ Vân bình thản, nhón lấy một quả anh đào, chuẩn bị ngồi xem tiết mục kinh điển “tình cờ gặp gỡ” kinh điển trong truyện.

Trong nguyên tác, Trinh quý nhân cũng chính là bị làm khó như vậy. Hoàng đế thấy đôi mắt nàng ta ngấn lệ, mang theo vẻ hờn dỗi e ấp, lại không khỏi cảm thấy vài phần kiều diễm động lòng.

Từ đó về sau, dù là cố ý hay vô tình, ánh mắt luôn vô thức dõi theo nàng ta.

Trước mặt Hoàng hậu, các phi tần đều đoan trang, hiền thục lương thiện. Nhưng đến trước mặt Hoàng đế, ai nấy đều hóa thân thành giai nhân phong tình vạn chủng, ngượng ngùng e thẹn tựa sương mai.

Cho nên, Tạ Vân vừa ăn quả anh đào, vừa ung dung nhìn từng người thay đổi sắc mặt trong nháy mắt. tựa như những con công được mở lồng, ra sức khoe hết vẻ đẹp của bản thân. 

Chỉ hận không thể ngay lúc này câu lấy hồn vía của hoàng đế, một lần thành công, sinh con nối dõi, ổn định vị thế.

Ánh mắt Quý Cảnh Lẫm nhìn thẳng, lập tức bước đến trước mặt Tạ Vân, lạnh giọng nói: “Lại lười biếng, còn tham ăn. Đi với trẫm một chuyến.”

Mấy vị phi tần ngơ ngác nhìn nhau, lúc này mới nhận ra Hoàng hậu… vẫn còn chưa đi khỏi. Tất cả, từng biểu cảm, từng ánh mắt, đều lọt vào tầm mắt nàng cả rồi.

Trong lòng bọn họ khó tránh khỏi thất vọng, nhưng cũng sớm quen rồi. Bởi vì, ánh mắt hoàng đế từ đầu đến cuối, xưa nay chỉ có Hoàng Hậu.

Chỉ thấy Trinh Quý Nhân cứ nhìn hoàng đế đắm đuối, đôi mắt long lanh đầy vẻ ấm ức mà vẫn cố tỏ ra mạnh mẽ. Tạ Vân nhìn thôi mà thấy đau lòng.

Cùng là người xuyên sách, người ta thì như sinh ra để đóng vai chính, diễn xuất đến mức đoạt giải ảnh hậu cũng được. Còn mình? Đến cái áo long bào cũng chưa được sờ vào lần nào.

Trong điện bỗng chốc yên ắng hẳn, ai cũng chờ xem Hoàng hậu sẽ phản ứng ra sao.

Tạ Vân cười dịu dàng, từ tốn đứng dậy, hành lễ xong thì bình thản nói: “Vậy thì đi thôi.”

“Ừm.” Quý Cảnh Lẫm nhẹ nhàng đáp lời, rồi cứ thế bước đi trước, khí chất lạnh lùng nhưng không thể che giấu được sự áp đảo.

Mấy phi tần còn lại nhìn theo bóng dáng hai người rời đi, sắc mặt ai nấy đều khó coi, ánh mắt lặng lẽ mà nặng nề.

Đợi đến khi bóng họ khuất hẳn, Hiền Phi mới lạnh lùng hừ một tiếng, liếc nhìn Trinh Quý Nhân đầy tức giận, nói như cười mà không phải cười: “Muội muội tốt của ta, để ta ra mặt giúp, kết quả đúng là giúp muội được ‘thương yêu’ thật rồi.”

Lời thì nhẹ, nhưng trong lòng nàng ta nghẹn ứ khó chịu. Sống những ngày không được sủng ái, giờ còn phải nhìn người khác đem hết tâm huyết mà mình dày công vun đắp giao cho kẻ khác.

Hết Chương 4.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page