Chương 1
06/07/2025
Chương 2
06/07/2025
Chương 3
06/07/2025
Chương 4
06/07/2025
Chương 5
06/07/2025
Chương 6
06/07/2025
Chương 7
06/07/2025
Chương 8
06/07/2025
Chương 9
06/07/2025
Chương 10
06/07/2025
Chương 11
06/07/2025
Chương 12
06/07/2025
Chương 13
06/07/2025
Chương 14
06/07/2025
Chương 15
06/07/2025
Chương 16
06/07/2025
Chương 17
06/07/2025
Chương 18
06/07/2025
Chương 19
06/07/2025
Chương 20
06/07/2025
Chương 21
06/07/2025
Chương 22
06/07/2025
Chương 23
06/07/2025
Chương 24
06/07/2025
Chương 25
06/07/2025
Quý Cảnh Lẫm không đáp lại, chỉ cụp mắt xuống, ngón tay lặng lẽ vuốt nhẹ mặt bìa sách.
Tạ Vân hơi ngượng, không biết nên làm gì để khiến bầu không khí giữa hai người bớt gượng gạo. Chẳng lẽ lại nói mấy lời vô thưởng vô phạt kiểu “trời hôm nay đẹp nhỉ” với Hoàng đế? Chỉ sợ sẽ khiến tai người ta bị… bẩn.
Cũng may, đối phương chẳng có ý định đáp lời nàng, chỉ lặng lẽ ngồi thêm một lúc rồi đứng dậy rời đi.
Vậy thì, rốt cuộc hắn đến đây làm gì?
Tạ Vân luôn cảm thấy có điều gì đó đang vượt khỏi tầm kiểm soát của mình.
“Hệ thống, ngươi dò xem có BUG gì không?” Nghĩ ngợi một lúc, nàng vẫn quyết định thử dùng thủ đoạn “phi chính thống”.
“Đinh! Đã kiểm tra, không phát hiện bất thường.”
Buông một câu lạnh lùng, hệ thống lại quay về trạng thái “ẩn thân như mọi ngày”.
Tạ Vân cạn lời. Chỉ đành dựa vào bản thân mà âm thầm quan sát biến động.
Nàng cảm thấy trực giác của mình không hề sai. Hoàng đế thực sự có chỗ bất thường.
Hành vi của hắn rõ ràng không ăn khớp với mốc thời gian hiện tại, khiến trong lòng Tạ Vân như có hồi chuông cảnh báo đang vang lên dồn dập.
Xét theo tuổi tác của Hoàng đế bây giờ, lẽ ra chưa thể tu luyện thành công cái khí thế trầm ổn như núi kia, càng không thể chỉ một ánh mắt đã khiến người khác khó dò, sâu không lường được.
Tạ Vân khẽ gật đầu, môi cong lên nụ cười nhàn nhạt. Nước đến thì đắp đất, binh đến thì dùng tướng mà chặn, nàng vốn không quá để tâm.
Nhiệm vụ của nàng là chỉ cần sống lâu hơn nguyên chủ một chút là được. Nói trắng ra thì chẳng phải vai trò quan trọng gì, nhưng thao tác ngầm lại không thể thiếu.
Mấy ngày nay nàng đã nghĩ thông: Chỉ cần bản thân vững như Thái Sơn, mang tâm thái Phật hệ (thản nhiên, không tranh đấu), sống yên ổn ngày qua ngày, không chạy nhảy khắp nơi, không giành kịch bản với nữ chính. Thì với sự sủng ái mà Thái hậu dành cho nàng, kết cục bi thảm kiểu bị chết cháy hay mất mạng oan uổng là điều tuyệt đối sẽ không xảy ra.
Hệ thống rút thăm trúng thưởng có cả đồng hồ đếm ngược, mà thời gian đếm đó lại gắn liền với mức độ hoàn thành nhiệm vụ của nàng.
Tạ Vân cẩn thận quan sát, phát hiện ra rằng: Chỉ cần nàng ở gần nam chính nhiều hơn, thời gian đếm ngược liền rút ngắn rõ rệt.
Thứ tốt như vậy, bảo sao nàng không thèm thuồng đến đỏ cả mắt.
Còn Trinh quý nhân thì sao? Trong tay nắm giữ Linh Tuyền, một thứ đặc quyền cực kỳ đáng sợ. Về sau, thứ đó thậm chí có thể ngưng tụ thành vật chất ở dạng rắn, bên trong hàm chứa nguồn năng lượng khổng lồ, giúp nữ chính giữ mãi thanh xuân không già.
Chỉ với bảo vật đó, Trinh quý nhân đã dễ dàng thu phục không biết bao nhiêu người. Cả người nàng ta như được đúc bằng ngọc sứ trắng mịn, không một tì vết, hoàn mỹ đến độ khiến người ta quên cả thở. Ngay cả sau khi vừa trải qua chuyện phòng the, nàng ta cũng vẫn mang vẻ nhẹ nhàng như chưa từng động tình.
Loại nữ nhân thế này, hỏi thử… ai mà không động lòng?
Tạ Vân thở dài tiếc nuối một hơi, rồi cũng không muốn nghĩ nhiều nữa.
Chuyện khiến nàng bận tâm hơn là: Hoàng đế dạo này hình như đang lên cơn… cũng nghiêm trọng.
Sáng, trưa, chiều đều phải đến nhìn nàng dùng bữa, y như đang giám sát thi hành nhiệm vụ.
Một nam nhân tuấn mỹ đến mức khiến người khác không dám nhìn thẳng, mỗi ngày đều ngồi đối diện, mặt không cảm xúc mà dõi theo từng động tác của nàng, bảo sao nàng không thấy áp lực?
Vốn dĩ một muỗng cơm là đủ ăn no, giờ bị hắn ép phải chia thành năm thìa nhỏ, chậm rãi đưa lên miệng. Thức ăn vốn thơm ngon là thế, rốt cuộc vào miệng cũng trở nên nhạt nhẽo vô vị.
Thật sự khiến người ta phát bực!
Trong mắt Quý Cảnh Lẫm ánh lên một tia ý cười không rõ, hắn thong thả dùng khăn gấm lau khóe môi, động tác ưu nhã chẳng khác gì đang diễn một vở kịch tao nhã.
Chờ đến khi hắn đứng dậy bước vào nội thất ngồi ổn định. Đối phương – tức Tạ Vân – liền lập tức bước từng bước nhỏ nhẹ nhàng theo sau, dáng vẻ dịu dàng như nước, ngoan ngoãn tựa chim nhỏ nép vào người, đến ngồi bên cạnh hắn.
Phải nói thật, Hoàng hậu mà lại bày ra dáng vẻ nhu thuận, ánh mắt toàn là sự ấm áp, tình ý dịu dàng như thế này… đúng là khiến hắn có chút hoảng hốt.
Trong trí nhớ của hắn, hình như chưa từng có cảnh tượng nào như thế.
Hắn chỉ nhớ, hắn sủng ái Trinh quý nhân, còn Hoàng hậu thì… là một kẻ độc ác cay nghiệt, chẳng khác nào đàn bà chua ngoa đanh đá: Một khóc, hai nháo, ba đòi chết, lại còn hạ dược, bỏ độc, vu hãm người khác, đủ kiểu thủ đoạn thâm hiểm không thể đếm xuể.
Thế nhưng hiện tại, tất cả lại giống như… bị ma nhập.
Ý cười trong mắt Quý Cảnh Lẫm dần thu lại, ánh nhìn khó dò quét về phía nữ tử đang ngoan ngoãn hầu hạ bên cạnh mình, không nói một lời.
Tạ Vân: !!!
Tạ Vân luôn có cảm giác… con hổ già kia sắp duỗi móng vuốt rồi. Mà nàng, rất sợ.
Theo phản xạ có điều kiện, nàng lập tức nặn ra một nụ cười mỏng, tươi tắn mà nhã nhặn, hướng về phía hắn bày tỏ thái độ vô hại hết mức có thể.
Quý Cảnh Lẫm khựng lại trong giây lát, ánh mắt mang chút bất đắc dĩ, đưa ngón tay khẽ chạm lên vầng trán trơn mịn của nàng, nhẹ nhàng điểm một cái.
Hắn không ngờ… nàng cũng có lúc ngốc nghếch như vậy, trông lại còn rất đáng yêu.
Trước kia hắn vốn chẳng mấy để tâm đến dung mạo của Hoàng hậu. Dù sao cũng là thanh mai trúc mã lớn lên bên nhau, từ nhỏ đã thấy mặt nhau mỗi ngày, dù có là tiên nữ hạ phàm thì nhìn mãi cũng thành quen.
Thế mà lúc này, khi nhìn kỹ lại, Quý Cảnh Lẫm lại cảm thấy, có gì đó khác rồi.
Hoàng hậu có khuôn mặt trái xoan, nước da trắng nõn, cặp mắt hạnh vừa dài vừa sáng, như ẩn giấu ý tình cùng nước, chỉ cần nhìn thôi đã đủ câu người hồn phách.
Đôi môi mịn như cánh hoa, khẽ mím lại, ánh lên sắc nước nhẹ nhàng như phủ một lớp phấn ngọc, khiến người ta chỉ muốn tiến đến gần hơn một chút, hôn lên thử xem là ngọt ngào thế nào.
Quý Cảnh Lẫm khẽ nắn khớp tay, ánh nhìn càng lúc càng khó thu về.
Nàng hôm nay mặc một bộ áo bông lụa trắng, phối với váy xanh nguyệt sắc mềm mại, ôm sát lấy vòng eo mảnh khảnh, vừa khéo làm nổi bật phần ngực đầy đặn cùng vòng mông cong vút.
Thực sự… mê người đến mức khiến người ta phát điên.
Quý Cảnh Lẫm lại không nhịn được mà khẽ vuốt ngón tay mình, nghĩ đến việc nàng giờ e là đã có thai, cuối cùng vẫn phải cố gắng kiềm chế.
Chỉ là trong lòng vẫn có chút không cam lòng, lúc rời đi còn cúi người xuống, nhẹ nhàng bóp chiếc cằm nhỏ nhắn, tinh xảo như sứ non của nàng, rồi nghiêng đầu, phủ môi mình lên đôi môi hồng nhạt mềm mại kia.
Tạ Vân lập tức nhắm mắt lại, tay nắm chặt chiếc khăn đến mức vải nhàu cả lại, trái tim trong ngực thì đập loạn không kiểm soát nổi.
Hơi thở mang theo mùi hương lạnh lẽo của hắn vây quanh lấy chóp mũi nàng, mang theo cảm giác xâm lược cực kỳ rõ rệt, như thể toàn bộ khí lực trong người đều bị hắn hút đi.
Cuối cùng nụ hôn cũng kết thúc, nàng cảm thấy bản thân như sắp ngừng thở, không chỉ gương mặt đỏ bừng mà đến cả vành tai cũng nóng rực như thiêu đốt.
“A.” Quý Cảnh Lẫm rõ ràng cực kỳ hài lòng, ngón tay cái còn chầm chậm lướt qua cánh môi ẩm ướt hồng hồng của nàng, động tác như đùa giỡn, như chiếm hữu.
Bị một người đàn ông xa lạ thân mật như vậy, đúng là thử thách quá giới hạn của nàng.
Tạ Vân mềm nhũn, cả người dựa nghiêng vào hắn, đến cả sức mà ngồi dậy cho đàng hoàng cũng chẳng còn.
Ngay khi nàng còn đang lúng túng không biết nên phản ứng thế nào, bên ngoài đã vang lên giọng thái giám tổng quản Ngụy Kha – người thân cận nhất bên cạnh Hoàng đế – đang khom người chờ ngoài rèm.
Trong lòng Tạ Vân thở phào một hơi. Hoàng đế chịu rời đi là tốt nhất. Hôm nay được sủng ái như vậy, sau này chưa biết chừng sẽ là đao lột da, nàng không thèm ham hố những chuyện như thế.
Quý Cảnh Lẫm dường như cảm nhận được điều gì, bước chân đột nhiên dừng lại.
Hắn ngoái đầu nhìn lại, ánh mắt sâu thẳm khó dò quét qua nàng, một cái liếc nhưng mang theo mấy phần khó lường. Tạ Vân lập tức thu lại thần sắc thở phào vừa rồi, thay vào đó là biểu cảm lưu luyến không rời. Có diễn, cũng phải diễn cho trọn vai.
Ngu ngốc!
Khóe môi hắn khẽ cong lên thành một nụ cười nhạt như có như không, rồi sải bước rời đi, bóng dáng cao lớn nhanh chóng khuất sau rèm ngọc.
Mành lụa mỏng vẫn còn lay nhẹ trước mắt, phản chiếu ánh sáng lấp lánh rực rỡ như giăng ngọc, khẽ vỗ lên gương mặt đã đỏ ửng vì dư âm nụ hôn vừa rồi.
Tạ Vân chỉnh lại y phục, phủi phủi tay áo, rồi xoay người đi thẳng về phía Từ Ninh cung.
Nàng vốn dĩ cứ kéo dài mãi, không dám chủ động đến thỉnh an Thái hậu, sợ lão nhân gia nhìn ra cái gì, nhìn một cái là biết ngay trong bụng nàng đang chứa cái gì.
Nhưng giờ nghĩ lại, cũng đã mấy hôm trôi qua, nếu tiếp tục tránh né thì càng khiến người nghi ngờ. Dù sao đây cũng là chuyện vui, nhân tiện báo cho bà biết, cùng nhau mừng một trận cũng tốt.
Từ Ninh cung nằm phía bên phải Vị Ương cung, cách nhau một lối nhỏ, coi như là hàng xóm.
Tạ Vân vừa đến, liền không vòng vo gì mà đi thẳng vào nội thất. Thái hậu đang thoải mái ngồi dựa trên ghế, dùng chiếc chùy nhỏ gõ gõ hạt đào, nghe thấy tiếng bước chân liền khẽ liếc mắt một cái, hừ lạnh rồi lập tức quay mặt đi, tỏ vẻ chẳng buồn quan tâm.
Thấy dáng vẻ kia chẳng khác gì một đứa trẻ con đang giận dỗi, Tạ Vân lập tức nhẹ lòng, không có gì đáng sợ cả.
Nàng lập tức cười khanh khách bước tới, ngồi xuống cạnh Thái hậu, thân mật dựa vào người bà, chẳng chút khách khí nhặt lấy miếng nhân hạt đào đã được tách sẵn, bỏ vào miệng ăn ngon lành.
Thái hậu cuối cùng cũng không nhịn được mà bật cười, yêu chiều đưa tay nhéo má nàng một cái, mắt cong cong: “Con nhóc thối này, ba ngày không tới thăm ta, nay mới chịu ló mặt đến à?”
Tạ Vân vừa tới, toàn bộ Từ Ninh cung đã rộn ràng cả lên. Cung nữ vội dâng trà, điểm tâm cũng được bày ra đầy bàn, còn đem mấy món đồ chơi nho nhỏ cất trong kho ra bày biện, hoa quả tươi cũng mang từng sọt từng sọt vào.
Tạ Vân đầy đầu hắc tuyến, chẳng khác gì đang nuôi một đứa bé.
“Đám hoa quả tươi kia dẹp xuống đi, đem trà ấm lên là được.” Thái hậu khẽ dặn dò một câu, rồi quay người lại, nắm lấy tay nàng, ánh mắt nhu hòa tựa nước.
“Đừng thấy lão bà tử này lắm lời. Sắp đến ngày… phải dưỡng thân thể cho thật tốt.”
Tạ Vân: “…”
Giờ thì không thể giả vờ được nữa rồi.
Ngay cả chuyện nhỏ ấy mà ngài cũng nhớ rõ, đúng là nuôi nàng từ tấm bé.
Tạ Vân đưa tay xoa xoa bụng phẳng lì, hơi nhíu mày, thấp giọng nói với vẻ lo lắng: “Dạo này kinh nguyệt ta không đều… tháng này vẫn chưa tới.”
“Vậy đã ba ngày rồi, có cho gọi ngự y chưa?”
Thái hậu lập tức căng thẳng, cả gương mặt cũng hiện rõ vẻ lo lắng. Hài tử này là bà cưng chiều nuôi lớn từng chút một, chỉ cần trầy một vết da thôi bà còn xót, huống chi chuyện lớn như thế này…
Tạ Vân lắc đầu, giả bộ vô tội nhìn bà, rồi ngồi im để mặc Thái hậu hối hả gọi người truyền ngự y, vẻ khẩn trương chẳng khác gì kiến bò trên chảo nóng. Lúc này, Tạ Vân mới hoàn toàn chắc chắn, tình cảm giữa hai người đúng là không chỉ trên danh nghĩa, mà thật sự đã được nuôi dưỡng từng chút một.
Ngự y đến rất nhanh. Dù râu tóc ông ấy đã điểm sương, nhưng bước chân vẫn vững vàng, thậm chí còn mang theo chút khí thế “có chuyện lớn cần giải quyết”.
Tạ Vân trong lòng sớm đã biết trước, chỉ khẽ cúi đầu mỉm cười, chờ ngự y bắt mạch.
Quả nhiên, sau một hồi chẩn đoán, ngự y cung kính đứng dậy, khom người nói: “Chúc mừng Hoàng hậu nương nương, hỉ mạch đã hiện rõ. Tứ hỉ lâm môn, nương nương đã có thai.”
Thái hậu như thể vừa nghe được tin vui lớn, mừng rỡ đến mức không khép được miệng, hớn hở truyền lệnh ban thưởng khắp cung. Bà đích thân kéo ngự y lại hỏi đủ điều về những việc cần kiêng kỵ khi mang thai, tra hỏi tỉ mỉ từng chút một, khiến ngự y cũng chỉ còn biết cười khổ lắc đầu, liên tục nói: “Không có, không có gì nghiêm trọng đâu ạ.”
Thái hậu lại lập tức cho người thu dọn hết lư hương trong điện, vì trong hương liệu thơm nồng vốn có thể lẫn chút xạ hương. Mà xạ hương thì kiêng kị với thai phụ, không cẩn thận sẽ ảnh hưởng đến đứa bé trong bụng.
Vốn dĩ chỉ định cho mở kho chọn vài món đồ tốt, nhưng nghĩ đi nghĩ lại, Thái hậu dứt khoát lấy cả danh sách ra, tiện tay chọn cho nàng vài tờ đơn tử (khế ước tài sản, ruộng đất…).
Tạ Vân nhìn một lượt, thấy toàn là sản nghiệp của tiền triều, nào là gỗ tử đàn, vàng ròng, san hô, ngọc bích, đá quý, khế đất… Chỉ đành âm thầm thở dài, nhét lại đống đơn tử vào tay Thái hậu.
“Ngài giữ lại đi, lúc trước đã cho quá nhiều rồi.”
Khi đại hôn, Thái hậu từng ban cho nàng hẳn một rương lớn đơn tử và khế đất.
Chưa kể của hồi môn từ nhà mẹ đẻ, cộng với phần cấp từ Nội Vụ Phủ, hiện tại nàng có thể nói là tiểu kim khố sống.
Bất động sản cộng lại cũng phải hơn cả trăm vạn lượng vàng.
Cũng bởi vậy mà sau khi xuyên vào sách, nàng không quá bài xích cuộc sống hiện tại — tiền có, con cũng có, đời này thế là đủ mãn nguyện.
Thái hậu nắm mấy tờ đơn tử trong tay, cảm động như thể được ban đại ân. Người khác thì chỉ mong vét sạch của cải trong tay trưởng bối, chỉ có đứa nhỏ ngốc này là không, một lòng một dạ hiếu thuận với bà.
Hai người cứ đùn đẩy một hồi, Tạ Vân chỉ nói một câu, Thái hậu liền lập tức nhét thêm một tờ nữa. Nàng bị ép đến mức không thể phản đối nổi, đành ngoan ngoãn nhận lấy.
Chờ hai người ngồi yên lại, Thái hậu liền nắm lấy tay nàng, trên mặt là nụ cười đến không ngừng được.
Có hài tử rồi, về sau sẽ có gia đình, có ràng buộc, không còn là cánh bèo trôi dạt không gốc không rễ.
“Không cần phân biệt hoàng tử hay công chúa, đều là tốt cả. Trong lòng con đừng suy nghĩ nhiều, cứ an tâm dưỡng thai cho tốt.”
Tạ Vân nhẹ nhàng đáp lời, hai người lại trò chuyện thêm một lát. Thấy Thái hậu đang cầm chùy gõ gõ chân mình, nàng liền ngoan ngoãn bước tới muốn đỡ tay làm giúp, nhưng lại bị từ chối.
“Gọi Hoàn ma ma đi báo tin vui cho Hoàng thượng.” Hai bà cháu vui mừng nửa ngày, lúc này mới nhớ đến hoàng đế.
Tạ Vân xoay xoay ngón tay, có chút thẹn thùng: “Để nhi thần tự mình nói thì hơn.”
Sao Thái hậu lại không đồng ý? Nàng nói gì cũng chỉ gật đầu liên tục: “Được, được, được.”
…
Ra khỏi Từ Ninh cung, Tạ Vân dự định ghé qua Ngự Hoa Viên dạo một vòng rồi mới quay về. Vừa đi ngang qua liễu rủ lấp lánh bên hồ Vị Ương, liền thấy có người đứng chờ trước điện.
Đến gần mới nhận ra, là Lan Đáp Ứng đang khóc sướt mướt.
Thứ cho nàng nói thẳng, hậu cung này đúng là không khá được, cứ có chuyện gì là lại lôi nước mắt ra.
Điều khiến người ta khó chịu nhất là… nàng ta vốn thuộc phe Hoàng hậu. Người phe mình khóc nháo thế này, đúng là mất mặt.
Lan Đáp Ứng vẫn còn đang khóc vì chuyện cung nữ Lục Ngạc. Một liều thuốc còn chưa uống hết, người đã mất, chỉ kịp nâng ra ngoài chôn cất.
Lòng Tạ Vân trầm xuống. Lục Ngạc còn chưa đến hai mươi tuổi, cứ thế mà ra đi, thật khiến người tiếc nuối.
“Được rồi, biết ngươi tủi thân.” Nàng nhẹ giọng nói, “Tìm người khác từ nhà mình tới cũng được, hoặc chọn một cung nữ trong cung cũng được. Dù sao bên người cũng không thể thiếu người hầu hạ.”
“Còn Lục Ngạc… lo hậu sự tử tế, chôn cất cẩn thận, người nhà cũng phải được sắp xếp thỏa đáng.”
Lan Đáp Ứng tới khóc, cũng là vì muốn cầu mấy điều này. Nghe vậy thì lập tức thở phào nhẹ nhõm, không ngừng khấu đầu tạ ơn thánh ân.
Lục Ngạc đã không còn, đồng nghĩa với việc nàng ta mất đi một cánh tay đắc lực. Giờ quan trọng là phải nhanh chóng bù đắp chỗ khuyết.
Tạ Vân lập tức quay người đi về phía hậu điện, Lan Đáp Ứng biết rõ đây là dấu hiệu không cho nàng ta đi theo, bèn hành lễ rồi lặng lẽ lui xuống.
Bước vào nội thất, Hoàng đế đang ngồi vững như núi, một tay lần chuỗi Phật châu, thần sắc lãnh đạm. Nghe thấy tiếng động, ánh mắt hắn khẽ chuyển, liếc nàng một cái.
Đôi mắt đen như mực ấy, sâu không thấy đáy, như ngập tràn bóng tối không thể tan biến, tựa hồ ẩn chứa muôn vàn mãnh thú đang ngủ đông trong lòng.
※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※
Lão quý: Trẫm… (vê nhẹ đầu ngón tay)…
You cannot copy content of this page
Bình luận