Tra Phu Tiên Đế Trọng Sinh Rồi!

Chương 2

Chương trước

Chương sau

Hoàng hôn kéo dài ánh tà dương rực rỡ, xuyên qua khung cửa sổ tứ lăng, rọi vào trong phòng tạo thành những mảng sáng rực rỡ loang lổ.

Tạ Vân ngồi vững vàng trên ghế thái sư, môi khẽ cong, tươi cười như không, nhìn vị hoàng đế chậm rãi bước tới.

Trong đôi mắt phượng của nàng thoáng hiện vẻ nghi hoặc, luôn cảm thấy hắn lúc này có gì đó không giống với lúc chiều. Đôi môi mỏng mím chặt thành một đường thẳng tắp, sắc mặt có phần u ám. Nàng nhạy bén nhận ra, ánh mắt hắn vô thức quét về phía bụng nhỏ của nàng.

Khoảng cách càng lúc càng gần, nàng định đứng dậy hành lễ thì bị Quý Cảnh Lẫm ngăn lại.

Ban nãy khoảng cách khá xa, lại bị Quý Cảnh Hành chắn trước, nàng chưa kịp nhìn rõ. Mãi đến khi đối phương bước vào trong ánh sáng, Tạ Vân mới thật sự nhìn thấy rõ dung nhan ấy, nhất thời không khỏi ngẩn người.

“Bệ hạ, đã dùng bữa chưa?” Giọng nàng mềm mại vang lên.

Quý Cảnh Lẫm ngồi xuống ghế thái sư đối diện, dáng vẻ như ngồi trên ngai vàng. Trong tay là một chiếc ly thủy tinh, ánh mắt dõi theo ánh sáng trong suốt bên trong như đang trầm ngâm suy nghĩ. Nghe thấy câu hỏi của nàng, hắn chỉ khẽ ngước mắt liếc nàng một cái, giọng lạnh nhạt: “Không cần.”

Bị ánh mắt sâu thẳm, lạnh thấu xương ấy của hắn làm cho khẽ giật mình, Tạ Vân cũng liền ngoan ngoãn mà ngồi lại, không nói thêm lời nào.

Hai người lập tức rơi vào trầm mặc, trong lòng nàng vẫn còn nghĩ đến tiếng chuông vàng kêu ở Kim Ngọc điện ban chiều, bất giác cũng xuất thần theo.

Quý Cảnh Lẫm khẽ ngẩng đầu, ánh mắt chăm chú đánh giá vị Hoàng hậu vừa xa lạ lại có nét quen thuộc trước mặt. Bao nhiêu năm trôi qua, giọng nói, dáng điệu, nụ cười của nàng sớm đã tan biến khỏi ký ức hắn.

Khi tóc hắn điểm sương, điều khiến hắn hối hận nhất trong đời chính là việc nguyên hậu cùng hoàng tử chết thảm năm ấy.

Ngọn lửa đó vô cùng hung tàn, dù có phái người trong cung đến cũng không thể cứu được gì.

Giờ phút này lại được thấy nàng, trong lòng hắn dâng lên một loại cảm giác như đã trải qua mấy kiếp. Cũng đúng thôi, vốn dĩ đã cách một đời. Ánh mắt Quý Cảnh Lẫm cũng trở nên có phần hoang mang, như lạc về năm tháng xa xưa.

Sự ngỡ ngàng mơ hồ ban đầu trong mắt hắn dần tan đi, thay vào đó là ánh nhìn sắc bén từng chút một hiện rõ.

Tạ Vân: “…”

Nàng cảm thấy bản thân như đang bị ánh mắt ấy “nướng chín”! Rõ ràng là đang bị nhìn chằm chằm tới mức nóng ran cả người, vậy mà vẫn phải giả vờ điềm tĩnh ngồi im, thật sự là… làm người cũng quá khó rồi!

“Đinh! Ký chủ thân mến, xin chào! Hệ thống ‘Rút thăm trúng thưởng cổ ngôn (ngôn tình cổ đại)’ đã cài đặt hoàn tất. Hiện tại ngài có thể bắt đầu rút thăm. Chúc ngài may mắn!”

Tạ Vân nhìn bảng rút thăm quay thưởng màu đỏ rực hiện ra trước mắt, ánh sáng lấp lánh rực rỡ, trông thật bắt mắt.

“Xin hỏi có muốn mở gói quà tân thủ không?”

Tạ Vân thản nhiên đáp lời: “Muốn.” Giọng điệu vô cùng tự nhiên, như thể đang tiện miệng nói chuyện.

Ánh mắt lại đầy hứng thú nhìn đĩa quay từ từ chuyển động. Không thể không nói, cảm giác này… thật sự có chút kích thích.

Có lẽ vì là phần quà dành cho người mới, lại thêm đây là hệ thống thưởng cổ ngôn nên phần quà cực kỳ phong phú, toàn những thứ khiến phụ nữ rất khó mà từ chối.

Nào là Mỹ Bạch Hoàn, Phong Ngực Đan, Tẩy Tủy Quả… mới nghe tên thôi đã khiến người ta muốn dùng thử ngay. Cũng có cả những thứ như “Xem qua là nhớ”, “Mở rộng não vực” – loại có thể giúp tăng chỉ số thông minh.

Trên bảng quay hiện ra hàng chục ô quà tinh xảo, khi vòng quay càng lúc càng nhanh, nàng bất chợt thoáng thấy một mục hiện lên “Thể Chất Cẩm Lý”.

Dĩ nhiên, ngoài “Thể Chất Cẩm Lý”, còn có mấy phần thưởng khác kề sát nó, nhưng ở giữa lại cách ra bốn ô, trắng toát, chói lóa đến mức hơi gai mắt.

Nàng thầm lặp đi lặp lại cái tên “Thể Chất Cẩm Lý” trong đầu. Khi chơi game, có thêm điểm vận khí còn quan trọng hơn cả việc nhặt được thần khí, vì vậy nàng vô cùng khao khát món này.

Đôi giày thêu phong lan của Quý Cảnh Lẫm hiện ra trong tầm mắt. Hắn cúi người, khẽ nhéo nhéo má mềm mềm đầy đặn của nàng, trong mắt thoáng hiện ý cười. Sau đó mới đứng dậy, nói vài câu muốn rời cung, rồi vén rèm mỏng rời đi.

Tạ Vân có chút cạn lời. Trước tiên gọi Thạch Lựu dọn cơm tối, rồi mới quay lại nhìn giao diện hệ thống của mình.

“Cầu trời… nhất định phải là Thể Chất Cẩm Lý…”

Tạ Vân nhắm mắt lại, lặp đi lặp lại trong đầu mấy lần cầu nguyện, lúc này mới đưa mắt nhìn về phía bảng quà trong không gian hư ảo.

Click mở gói quà tân thủ rực rỡ hoa bay tung tóe, liền nghe thấy giọng nam trong trẻo vang lên: “Chúc mừng ký chủ, chúc mừng ký chủ! Trong gói quà tân thủ, ngài đã rút trúng Thể Chất Cẩm Lý. Chúc ngài vận may dồi dào nha!”

Sau khi mở xong, trên màn hình lập tức hiện ra mô tả chi tiết của “Thể Chất Cẩm Lý”. Góc trái phía trên là hình hai con cẩm lý uốn lượn quanh một hình tượng nhân vật, bên phải viết rõ: Thể chất bậc Cẩm Lý. Phía dưới có chú thích: “Thể Chất Cẩm Lý – truyền thừa từ thời thượng cổ, sau khi sử dụng có thể sở hữu vận may Cẩm Lý.”

Phía dưới cùng có hai nút: Bán ra và Sử dụng.

Giờ này cũng mới vừa chập tối, mà đi ngủ ngay thì không hợp với đồng hồ sinh học của nàng cho lắm, nên nàng đơn giản ấn thẳng nút Sử dụng.

Ngay lập tức, một làn khói mỏng nhẹ màu xanh lục bốc lên, bao phủ lấy cơ thể nàng.

Tạ Vân lập tức cảm nhận được một dòng khí ấm áp nhẹ nhàng chảy xuôi trong cơ thể, cảm giác ấy… thật sự thoải mái đến lạ.

Một lúc sau, làn sương mỏng cuối cùng cũng bị nàng hấp thụ hết, luồng ấm áp trên người dần tan biến, cứ như chuyện vừa rồi chưa từng xảy ra vậy.

Sáng hôm sau, nàng bị gọi dậy sớm, đến giờ các phi tần phải vào điện thỉnh an.

Từ lần đầu tiên tuyển tú, hậu cung đã phong tứ phi gồm Quý phi, Thục phi, Hiền phi và Đức phi, thêm bốn tần là Lan tần, Lệ tần, Nhu tần và Tiết tần, rồi đến Ninh quý nhân, Trinh quý nhân, Trần quý nhân và mấy vị quý nhân khác… Còn lại là những tiểu đáp ứng chưa đủ mặt mũi đứng đầu sóng gió.

Trong lòng Tạ Vân nhớ qua một lượt khuôn mặt các nàng, cảm thấy hơi rối. Tên thì nhớ được, mặt thì nhận ra, nhưng không ghép lại được với nhau.

Thức dậy sớm lúc nào cũng đói, lại nghĩ đến đứa bé trong bụng, Tạ Vân quyết định ăn một bữa đàng hoàng no nê, sau đó mới để tiểu thái giám dìu mình ra tiền điện.

Nàng đến muộn nhất, trong điện lập tức yên lặng hẳn. Tiếp sau đó là một loạt giọng nói mềm mại cất lên đồng loạt thỉnh an.

Mỹ nhân khắp hậu cung đều tụ hội nơi đây, làm tiền điện như sáng bừng lên một tầng mỹ lệ.

Tạ Vân nhẹ nhàng phe phẩy chiếc quạt tròn trong tay, mỉm cười nhàn nhã, từ tốn lên tiếng, ra hiệu cho các nàng ngồi, rồi mới quan sát kỹ từng người một.

Lúc mới bắt đầu, bốn vị phi là Quý phi, Thục phi, Hiền phi và Đức phi vẫn còn có chút cao ngạo. Các nàng xuất thân cao quý, nhập cung từ sớm, đương nhiên vô cùng tự tin.

Dù sao cũng từng được nuôi lớn bên cạnh Thái hậu, nhưng từ khi lão gia nhà các nàng qua đời, phụ mẫu bên ngoài cũng không còn gánh nổi đại nghiệp như xưa, nhìn sơ cũng biết tình thế sắp tụt dốc rồi.

Huống hồ, Thái hậu cũng chỉ là kế mẫu của hoàng đế, đâu phải thân mẫu thật sự.

Xét về tổng thể, thì đúng là Quý phi, Thục phi, Hiền phi, Đức phi mấy người đó có gia thế mạnh hơn hẳn.

Cũng may hoàng đế vốn không phải người trọng tình cảm, đối với chuyện chăn gối cũng chẳng quá mặn mà.

Tất nhiên, theo như trong nguyên tác Tạ Vân đã đọc, toàn bộ sự nhiệt tình của Quý Cảnh Lẫm đều đổ dồn lên người Trinh quý nhân: Yêu đến quấn quýt si mê, một đêm bảy lần cũng không thành vấn đề.

Đang miên man nghĩ ngợi, nàng lại bị những tiếng ríu rít trong điện kéo về thực tại.

“Hoàng Hậu nương nương, ngài nhất định phải làm chủ cho tần thiếp a!” Một nữ tử dung mạo diễm lệ, quyến rũ lòng người khẽ hành lễ, giọng nghẹn ngào nói.

Sáng sớm đã có người đứng ra khóc lóc cáo trạng, Tạ Vân thoáng cau mày, hơi mất kiên nhẫn, nhưng vẫn nhàn nhạt nói: “Nói đi.”

Lan đáp ứng dùng khăn chấm chấm nước mắt ở khóe mắt, sau đó mới từ tốn kể: “Mấy ngày trước khi thả diều ở Ngự Hoa Viên, Lục Ngạc lỡ đụng phải Tiết tần nương nương. Là người nhà nô tỳ sai trước, bị phạt quỳ hai canh giờ ngoài trời, thần thiếp cũng không có ý kiến gì.”

“Nào ngờ sau đó lại trúng mưa một canh giờ nữa, người sốt cao đến mơ màng, Tiết tần nương nương còn không cho y nữ vào chăm sóc, lại muốn đưa Lục Ngạc đến dịch bệnh sở (chỗ cách ly dịch bệnh). Chỉ là bị cảm thôi, sao có thể nghiêm trọng đến thế được?”

Lục Ngạc là nha hoàn thân cận của Lan đáp ứng, lớn lên cùng nhau từ nhỏ, tình cảm sâu đậm. Nay thấy người mình thân thiết bị đối xử như vậy, trong lòng nàng ta cũng rất đau xót.

Tạ Vân cười nhẹ, khẽ xoay chiếc quạt tròn trong tay rồi hỏi: “Giờ người ra sao rồi?”

Không mời được y nữ, Lan đáp ứng cũng hết cách, đành phải tự mình nấu nước sài hồ (là rễ cây dùng làm thuốc hạ sốt, giảm đau) cho Lục Ngạc uống, đáng tiếc không có mấy tác dụng. Vậy mà Tiết tần còn ép nàng ta đuổi người đi, đúng là đã yếu lại còn bị ép tới đường cùng.

Tạ Vân liếc nhìn Tiết tần một cái, nhẹ giọng hỏi: “Ngươi thì sao? Có gì muốn nói không?”

Từ khi Lan đáp ứng lên tiếng. Tiết tần đã trừng mắt lườm người ta đầy tức giận, giờ nghe đến lượt mình được biện bạch, lập tức kêu oan ầm ĩ.

Chuyện hôm đó vốn cũng không có gì lớn, một bên là nha hoàn lỗ mãng, một bên là chủ tử có chút sĩ diện, nhìn không vừa mắt thì xô xát là chuyện thường. Nhưng vào miệng Tiết tần thì lại biến thành một câu chuyện hoàn toàn khác.

Nàng vốn không ưa gì Lan đáp ứng, nhưng cũng không còn cách nào khác. “Lan” chỉ là phong hiệu của nàng ta, còn đối phương thật sự mang họ Lan, chuyện này không ai có thể thay đổi được. Trừ phi người kia cũng được ban phong hiệu, mà như thế thì chẳng khác gì nâng địa vị nàng ta lên ngang bằng mình.

Thế nên ngày thường, Tạ Vân tuy không có thiện cảm, nhưng cũng không thể ra mặt làm khó. Không hạ bệ người ta đã là vì lòng dạ từ bi, cũng bởi đang mang thai, không tiện sinh chuyện.

Tạ Vân nhấc chén trà sứ trắng, nhẹ nhàng nhấp một ngụm, mỉm cười nói: “Chốn hậu cung, tỷ muội một nhà, về sau còn phải sống cùng nhau mấy chục năm, ngày nào cũng gặp mặt, còn thân thiết hơn cả người nhà. Mọi người nên giữ bổn phận, đúng mực, thì bổn cung và Hoàng thượng cũng được yên tai đôi chút.”

Lời này là đang nhắc nhở chung toàn thể phi tần. Với điểm này, nàng khá vừa ý, xuất thân là Hoàng hậu, địa vị cao quý, ngoài Hoàng thượng ra, không ai có thể ức hiếp nàng.

Đám Quý phi, Thục phi, Hiền phi, Đức phi đang cúi đầu, nghe răn dạy xong cũng lập tức đứng dậy hành lễ.

Ánh mắt Tạ Vân lướt qua gương mặt nõn nà yêu kiều của Trinh quý nhân, không chút biểu cảm thu hồi lại tầm nhìn, đưa tay cho tiểu thái giám dìu, thong thả quay về hậu điện.

Vừa vào tới nội thất, liền thấy một bóng người áo huyền sắc ngồi bên cửa sổ, trong tay cầm quyển sách cũ ố vàng, dáng vẻ đọc say sưa.

Tạ Vân hơi căng thẳng, cố giữ giọng bình tĩnh, khẽ mỉm cười bước tới: “Bệ hạ, ngài đến rồi.”

Chỉ là một tư thế ngồi tuỳ ý, nhưng trong mắt nàng lại như ẩn giấu sát khí, tựa hổ dữ ngủ đông, mang theo hơi thở lạnh lẽo đến rợn người.

Quý Cảnh Lẫm quay đầu nhìn nàng, ánh mắt nhàn nhạt, như đã quên sự tồn tại của nàng, chỉ tiện tay chỉ vào ghế bên cạnh: “Ngồi đi.”

“Vâng.” Tạ Vân ngoan ngoãn ngồi xuống, rồi lặng lẽ cúi đầu, tự nghịch ngón tay mình.

Suy nghĩ trong đầu nàng bắt đầu trôi xa, không kìm được mà nhớ tới đôi bàn tay hoàn mỹ của đối phương. Ngón tay thon dài, trắng trẻo mềm mại, thậm chí còn tinh tế hơn cả nàng.

Những ngón tay ngọc ngà ấy đặt lơ đãng trên trang sách hơi ngả vàng, trái lại lại toát lên một nét ấm áp dịu nhẹ.

Tạ Vân âm thầm thở dài trong lòng. Cứ nhìn thấy Hoàng đế, nàng lại không tránh khỏi nghĩ tới Trinh quý nhân. Người kia đúng là một dạng “ngạnh tra” (gồng gánh giỏi, không dễ đối phó), còn mang theo hào quang của nữ chính. Liệu mình có thể bình yên sống sót dưới tay nàng ta không?

Cùng là người xuyên không, số phận lại khác nhau một trời một vực!

“Những tấm thiệp này được giữ rất tốt.”

Quý Cảnh Lẫm buông cuốn sách trong tay, Tạ Vân lúc này mới nhìn rõ — những tờ này đều là bảng chữ mẫu do hắn viết, nguyên chủ đã cẩn thận lưu giữ, rõ ràng là vô cùng trân quý.

“Vâng.”

Tạ Vân thuận miệng đáp lời, trong lòng lại dâng lên chút cảm xúc phức tạp. Nếu theo dòng thời gian trong nguyên tác, thì hiện tại Hoàng đế lẽ ra phải vô cùng sủng ái nàng mới đúng.

Nhưng từ lần đầu gặp mặt đến nay, hắn chỉ chào hỏi lấy lệ một lần, chạm mặt rồi đi ngay, về sau cũng chẳng thấy đâu nữa.

Chuyện này vừa không đúng với nguyên tác, lại chẳng khớp với mốc thời gian hiện tại.

Nàng âm thầm siết chặt lòng mình, nhưng vẻ mặt lại vẫn dịu dàng, mỉm cười nói: “Đó là do ngài đã thức đêm để viết, thần thiếp đương nhiên…”

Nói đến đây, nàng không thể tiếp tục nói nổi mấy lời kịch sến súa nữa, khẩu vị của nhân vật chính trong truyện tình cảm ngôn tình đúng là quá khó theo.

——–

Tác giả có lời muốn nói:

Quý Cảnh Lẫm thản nhiên nói: “Trẫm… không thể nào thích Hoàng hậu được.”

Hết Chương 2.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page