Tra Phu Tiên Đế Trọng Sinh Rồi!

Chương 15

Chương trước

Chương sau

Trước mặt bày đầy những món ngon tinh xảo, Tạ Vân ăn đến căng bụng, no muốn căng cả ra, chỉ hận không thể chống tay vào tường mà bước đi. Thái Hậu nhìn mà cũng bó tay, đành sai Thạch Lựu dìu nàng đi vài vòng cho tiêu bớt, kẻo lại khó chịu vì ăn quá no.

Về việc Thái Hậu tự mình ngồi cùng dùng bữa hôm nay, Tạ Vân hiểu rõ mục đích trong đó. Nàng âm thầm quan sát mọi người xung quanh, trong lòng cũng có thêm vài phần đánh giá và hiểu rõ.

Cốt truyện vốn chỉ đi lướt qua đoạn này, lại chủ yếu thiên về góc nhìn nữ chính, cho nên rất nhiều sự việc liên quan đến nguyên chủ — vị Hoàng hậu bị gán là “pháo hôi” kia — chỉ được nhắc đến thoáng qua vài câu.

Nếu nàng nhớ không lầm, vào dịp lễ Thượng Tị* sắp tới, Lan Đáp Ứng qua đời, chuyện này được xem như một đòn mạnh giáng vào vị trí Hoàng hậu.

*Lễ Thượng Tị (上巳节) là một lễ hội truyền thống của Trung Quốc, có nguồn gốc lâu đời từ thời Xuân Thu – Chiến Quốc. Thời gian tổ chức là ngày 3/3 âm lịch hàng năm. Và sau này rất được coi trọng trong triều đình phong kiến, đặc biệt là thời Hán và Đường. Trong văn hóa cổ, nó mang nhiều ý nghĩa tâm linh và văn hóa sâu sắc. Lễ Thượng Tị xuất hiện nhiều trong truyện cung đấu, ngôn tình cổ đại như thời điểm dễ xảy ra xung đột, tai nạn, hoặc bước ngoặt tình cảm, thường đi kèm âm mưu hoặc tai tiếng (như bị bắt gặp hẹn hò, vu oan, mất danh tiết…).

Tạ gia – nhà mẹ đẻ của Hoàng hậu – không còn trưởng bối, nhưng huynh đệ thì lại rất đông, hơn mười người, trong đó không tránh được có vài kẻ không nên thân. Chỉ cần một người gây chuyện, cũng đủ để kẻ khác lợi dụng, muốn kéo cả Tạ gia xuống bùn.

Lần này, chuyện xảy ra với muội muội của Lan Đáp Ứng Lan Nhạn Thu. Nàng ta và Tam Lang của Tạ gia vốn có tình cảm sâu đậm, lén lút hẹn nhau gặp gỡ trong rừng, ai ngờ bị người khác bắt gặp ngay lúc đang “không một mảnh vải”.

Lan Nhạn Thu vì chịu không nổi nhục nhã, đã treo cổ tự tử.

Còn Tam Lang Tạ gia thì lại là người nóng nảy, dám nói dám làm, sau khi biết chuyện liền xông thẳng vào Lan phủ, gào lên bắt họ “phải bồi thường” cho hắn một người vợ như hoa như ngọc mà hắn “đã bị cướp mất”.

Lan Đáp Ứng đường đường là một phi tần trong cung, lại để muội muội của mình lén lút tư tình với người ta giữa ban ngày ban mặt, còn bị bắt quả tang trong tình trạng trần truồng. Bản thân nàng ta đương nhiên chịu đả kích nặng nề, mà chuyện cũng bị kẻ khác lợi dụng, cuối cùng là bị ép chết một cách không rõ ràng.

Tạ Vân thân là Hoàng hậu, rõ ràng chẳng liên quan gì đến chuyện này, thế mà lại bị vạ lây chỉ vì Tạ Tam Lang là ca ca nàng. Chuyện chưa kịp lắng xuống, thì cái tên trên giấy tộc quy đã khiến tất cả mũi nhọn chĩa về phía nàng.

Mà Lan Đáp Ứng, thân làm phi tử hậu cung, lúc trong nhà đắc tội với hậu tộc thì ngay cả một lời thanh minh cũng không có đất để nói. Dù có trăm miệng cũng chẳng thể giải thích nổi, càng không có ai thực sự muốn nghe nàng phân trần.

Người ngoài thì chỉ muốn mượn cơ hội mà tạt nước bẩn lên người Hoàng hậu, chẳng ai rảnh rỗi để bận tâm đến việc thật giả bên trong.

Huống hồ, lúc đó Hoàng đế đang một lòng một dạ dồn hết tâm trí vào Trinh Quý Nhân. Tình cảm đang lúc mới mẻ mặn nồng, lại càng khiến Tạ Vân trở thành cái gai trong mắt. Việc nàng không thể quản thúc tốt người nhà, chẳng qua lại càng khiến hoàng thượng thêm phiền lòng và thất vọng.

Khi tâm đã không đặt nơi nàng, thì dù có làm đúng chuyện gì cũng đều thành sai.

Tạ Vân nghĩ đến đây, khẽ chau mày.

May mà hiện tại nàng xuyên đến trước thời điểm chuyện kia xảy ra. Nếu Tạ Tam Lang thực lòng thương yêu Lan Nhạn Thu, vậy nàng sẽ chủ động xin tứ hôn, để hai người danh chính ngôn thuận.

Còn nếu hắn chỉ nhất thời nông nổi, vậy thì càng không thể để xảy ra chuyện. Bắt buộc phải tách họ ra, tránh để làm hỏng danh tiết con gái nhà người ta. Nếu để xảy ra tai tiếng lúc này, vậy không chỉ mất mặt một đời mà e là còn vạ đến ba đời sau.

Nghĩ vậy, Tạ Vân lập tức sai người truyền Tạ Tam Lang tiến cung.

Nói thật, đối với người nhà Tạ gia, nàng cũng không quá quen thuộc. Dù sao từ lúc sinh ra đã được nuôi trong cung, ít có cơ hội tiếp xúc thân mật.

Nàng cố gắng moi lại trong ký ức truyện gốc để tìm chút đầu mối về vị Tam Lang này, nhưng chi tiết quá mờ nhạt, muốn dựa vào đó mà phán đoán hắn là người thế nào, quả thực có chút khó khăn.

Chuyện này, trong nguyên tác, Tạ Vân cũng từng cảm thấy có gì đó không ổn. Tạ gia là quốc cữu, huynh trưởng nàng, Tạ Đại Lang được phong làm Thừa Ân Hầu, còn Lan Đáp Ứng lúc nhập cung cũng chỉ là một vị tần nhỏ bé, phẩm vị chẳng cao bao nhiêu.

Thời này lại vô cùng xem trọng môn đăng hộ đối. Một bên là hầu phủ, một bên chỉ là nhà quan thường dân, thân phận chênh lệch rõ ràng, làm sao có thể dễ dàng để chuyện nam nữ phát sinh tình cảm mập mờ?

Tất cả đều là những lý do bên ngoài, không thể nào dùng hai chữ “tư tình” mà gạt đi được. Nếu thật sự có tình ý, chỉ cần mở lời với cha mẹ, cho bà mối đến cửa, một lời là thành. Chuyện như thế xảy ra rất thường xuyên trong thời đại này, cũng chẳng quá khắt khe đến nỗi không được phép yêu đương. Thậm chí dù đã trót vượt rào “nếm trái cấm”, miễn là chịu cưới, thì mọi chuyện cũng có thể giải quyết ổn thỏa.

Tạ Vân ngồi suy nghĩ mông lung, đến khi vừa mới tỉnh giấc trưa, Thạch Lựu đã tới bẩm báo: “Nương nương, Tam Lang Tạ gia đã đến, đang đợi ở Tử Thần Điện.”

Nghe vậy, nàng liền xỏ giày thêu, bước ra ngoài hành lang hướng về Tử Thần Điện.

Lúc này tiết trời mát dịu, gió nhẹ lay nhành liễu, cánh hoa theo gió bay tán loạn. Tạ Vân thong thả bước đi, lòng cũng nhẹ nhàng vài phần.

Trước kia trong nguyên tác chỉ nói sơ qua về Tạ Tam Lang, vài dòng ít ỏi không đủ hình dung tính cách. Nàng vẫn luôn nghĩ, người này chắc cũng tầm thường như bao huynh đệ khác trong nhà. Nhưng vừa gặp mặt, nàng liền lập tức hiểu ra, đều là con một nhà sinh ra, sao có lý nào nguyên chủ lại xinh đẹp như vậy, mà huynh đệ ruột lại không có lấy một điểm xuất sắc?

Câu thơ “Cẩm y hồng đoạt ráng màu minh”* hiện lên trong đầu nàng.

(*Câu thơ miêu tả một người mặc áo gấm đỏ chói, tỏa sáng rực rỡ như ráng chiều — ẩn ý một người khí chất nổi bật, sắc vóc hơn người.)

Tạ Tam Lang mặc một bộ y phục đỏ, làn da trắng mịn, dung mạo như tranh vẽ, môi mỏng khẽ mím, hàng mi đen dài, toát lên vài phần khí chất tà mị xen lẫn ngang ngược.

Chỉ cần nhìn ánh mắt hắn, Tạ Vân đã lập tức nhận ra, đây là một kẻ bẩm sinh không chịu sống yên ổn, bản tính phản nghịch, không chịu gò bó.

“Ngồi đi.” Tạ Vân cười nhạt, giơ tay kéo hắn ngồi xuống, không cho hắn hành lễ. Sau đó nàng bắt đầu nói chuyện vu vơ, không đầu không cuối.

Tạ Vân cố ý nói mấy chuyện tạp nhạp, muốn thăm dò tính tình hắn. Nhưng lạ thay, Tạ Tam Lang chẳng hề tỏ vẻ sốt ruột hay mất kiên nhẫn, cứ ngồi yên lắng nghe, khiến nàng trong lòng không khỏi sinh thêm vài phần thiện cảm.

Cuối cùng, Tạ Vân chậm rãi vào đề chính, mỉm cười nói: “Vài hôm trước, bổn cung nằm mộng, mơ thấy cha mẹ. Họ nói rất lo cho chuyện chung thân đại sự của ngươi trong tương lai đấy.”

Tạ Vân tự thấy mình cũng đủ thông minh để gài một câu thăm dò, cuối cùng cũng khiến Tạ Tam Lang có phản ứng. Hắn thong thả phủi nhẹ tay áo, nhướng mày, môi cong lên thành một nụ cười nửa miệng.

Một người có nhan sắc nghịch thiên như hắn, vậy mà khi cười lại còn hiện ra hai lúm đồng tiền, đúng là quá mức phạm quy!

“Là muội lo thôi.” Tạ Tam Lang cười nhạt, có chút giễu cợt bản thân. Phụ mẫu vốn không vừa mắt hắn, đến cả Yên Nhi cũng là bị chính tay họ ép chết, làm gì còn quan tâm đến hắn sống chết thế nào?

Tạ Vân vẫn giữ nét cười nhàn nhạt, phe phẩy chiếc quạt xếp trong tay. Một lúc sau, nàng mới thong thả lên tiếng: “Là ai lo thì không quan trọng. Bổn cung chỉ hỏi ngươi, bản thân ngươi nghĩ sao? Ngươi cũng đâu còn trẻ trung gì nữa, chẳng lẽ định cứ kéo dài mãi, không chịu lấy vợ, là muốn để người ta cười chê à?”

Tạ Tam Lang đáp: “Vi thần trong lòng… cũng có suy nghĩ…”

“Có cái gì mà ‘trong lòng có suy nghĩ’?!”

Tạ Vân bỗng không kiên nhẫn, trừng mắt ngắt lời hắn, giọng mang theo chút bực bội:

“Nếu thích người ta thì cho người ta một cái danh phận đàng hoàng. Để người ta không rõ thân phận mà cứ thế đi theo ngươi, nhỡ bị người khác biết được, danh tiết nàng ta còn giữ được sao? Còn mặt mũi nào sống tiếp nữa?”

Vừa dứt lời, ánh mắt Tạ Tam Lang lập tức tối lại, giọng cũng trầm xuống: “Làm sao ngài biết… vi thần có dưỡng ngoại thất?”

Ngoại thất? … Gì cơ? Ngoại thất á?

Tạ Vân tức đến ném thẳng cái quạt tròn đang cầm vào người hắn, tức giận thở hổn hển:

“Nữ nhi nhà người ta, xứng đáng được trân trọng, được nâng niu như vàng ngọc, chứ đâu phải để cho ngươi đem ra chơi bời xài tạm như vậy?!”

Bảo sao dám ngang nhiên làm càn bên ngoài, hóa ra là căn bản không coi người ta ra gì.

Tạ Tam Lang, chẳng lẽ chỉ là kẻ ngoài sáng bóng mà ruột bên trong thối nát?!

Hắn cẩn thận phủi bụi trên quạt, đưa lại cho tiểu cung nữ bên cạnh, vẻ mặt vẫn bình tĩnh, dửng dưng nói: “Bọn họ thiếu tiền ta, nên mang con gái đến gán nợ. Chỉ là một nữ nhân thôi, thì cứ để vậy đi.”

Tạ Vân: “…”

Cùng là người sống trong xã hội này, cùng một kiểu suy nghĩ, Tạ Vân thật sự nhất thời không biết nên nói gì cho phải.

Nhưng dẫu sao thì mọi chuyện cũng cần phải giải quyết.

Tạ Vân suy nghĩ một lúc, rồi đưa ra lời khuyên: “Nếu ngươi không thích nàng, thì nên thả nàng đi. Tìm cho nàng một mối hôn sự đàng hoàng, gả ra ngoài yên ổn làm người. Tạ gia chúng ta dẫu gì cũng cần giữ lấy chút thể diện. Ngươi nuôi một người nữ nhân không danh không phận như vậy bên cạnh, bất cứ ai cũng có thể dùng chuyện đó để giáng vào mặt ta.”

Nàng dịu giọng, mềm mỏng nói tiếp: “Còn nếu ngươi thật lòng thích nàng, thì cứ cưới vào cửa. Ta có khó xử một chút cũng không sao cả. Mấy chuyện môn đăng hộ đối ấy mà, nào có quan trọng bằng việc ngươi thật lòng yêu thương một người?”

Dù Tạ Tam Lang nói năng nhẹ như gió thoảng, nhưng đời có câu: Chỉ khi mất đi rồi, mới biết trân quý, đôi uyên ương khổ mệnh kia chẳng phải cũng vậy hay sao?

Bên nhau lén lút mấy năm trời, đến lúc đối phương tự sát rồi, mới bừng tỉnh ngộ…

Quả nhiên, lúc này sắc mặt Tạ Tam Lang trở nên nghiêm túc, giọng nói cũng kiên định lạ thường: “Vậy thì gả đi. Dù sao… muội muội vẫn quan trọng hơn.”

Tạ Vân: “…”

Tự dưng lại thấy cảm động là sao đây?

Nhưng mà, nếu thật sự cưới rồi, lỡ như hắn lại hối hận thì sao? Chẳng phải sẽ lại làm loạn lên một trận nữa?

Một kẻ cao ngạo bất kham như hắn, vốn không để bụng những điều ràng buộc của thế tục. Nhưng Lan Nhạn Thu lại là người yếu mềm, dung mạo thanh tú đoan trang, tính tình cũng ôn nhu dễ tổn thương, nàng ta làm sao chịu nổi những giằng co và bất định ấy?

Hết Chương 15.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page