“Để cô ấy ngủ đây đi, tôi qua phòng quản lý bên cạnh ngủ.”
“Vâng, vâng, thật sự làm phiền thầy quá.”
Đoạn phát lại kết thúc.
Tất cả những chuyện này đều là mình làm sao?
Miệng há hốc, cằm suýt rơi xuống đất.
“Thầy Dụ, đã cho cô – một kẻ say xỉn – tá túc cả đêm. Nhớ mà cảm ơn người ta đàng hoàng, nghe chưa?”
Quản lý lớn tuổi hơn tôi nhiều, nên cách nói chuyện và hành xử đôi lúc chẳng khác gì mẹ tôi.
Tôi ậm ừ một tiếng, sau đó thu dọn đồ đạc chuẩn bị đi đến phim trường để quay phim.
9.
Trong phòng hóa trang, nữ phụ đã trang điểm xong và đang làm tóc.
Tôi chào hỏi qua loa vài câu, rồi cả hai ai làm việc nấy, thực sự cũng không quen thân gì.
Tạo hình cổ trang khá phức tạp, phải ngồi một hai tiếng đồng hồ mới xong.
Cuối cùng cũng làm xong, nhưng còn một chút thời gian trước khi đến lượt quay, tôi ngồi lướt mạng giết thời gian.
Cho đến khi Dụ Du Chi dẫn theo trợ lý nam bước vào.
Nhiều chỗ trống như thế, vậy mà anh lại chọn ngồi ngay bên cạnh!
Theo phản xạ, tôi chuẩn bị tránh đi, vội vàng thu dọn túi rồi đứng lên định rời khỏi.
Nhưng cổ tay tôi lại bất ngờ bị một bàn tay lớn giữ chặt lại.
Dụ Du Chi khẽ hất cằm lên, giọng điệu lạnh nhạt hỏi: “Trốn anh?”
Tôi lập tức đáp: “Anh nghĩ nhiều rồi, tôi ra phim trường, tới lượt tôi quay rồi.”
“Ồ? Hôm nay em đều quay chung cảnh với anh. Anh còn ngồi đây, em định quay với ai?”
Đáng ghét, quên mất chi tiết này.
Tôi không nói gì, chỉ xoay cổ tay, cố gắng rút ra khỏi tay anh.
Ai ngờ, giây tiếp theo, Dụ Du Chi lại thốt ra một câu ngông cuồng.
Anh nhìn tôi, ánh mắt càng thêm u ám: “Tống Quỳ! Ngủ xong rồi không nhận người nữa, đúng không?”
!!!
Anh giai à, làm ơn nói rõ ràng hơn được không?
Tôi ngủ là ngủ trong ổ chó của anh, ổ chó, hiểu chưa??
Giọng anh không to không nhỏ, vừa đủ để thợ trang điểm bên cạnh nghe rõ từng chữ.
Cô ấy vội dừng tay, nhìn tôi và anh, rồi nói: “Hai người cứ nói chuyện tiếp nhé, tôi đi đây.”
Rồi định bước ra ngoài.
“Đợi đã!” Tôi gọi cô ấy lại.
Nếu chuyện này mà lan truyền ra ngoài, hiểu lầm chắc chắn sẽ rất lớn.
Tôi cúi xuống, ghé sát tai Dụ Du Chi, nhỏ giọng thương lượng: “Thầy Dụ, chuyện riêng này chúng ta có thể đợi quay xong rồi nói không?”
Anh nhướng mày, cuối cùng cũng gật đầu.
Tôi lại quay sang thợ trang điểm, giải thích tận ba lần, cuối cùng cô ấy mới chịu hiểu.
Để đảm bảo mọi chuyện êm đẹp, tôi còn bỏ ra một khoản tiền lớn bao cả tháng trà sữa cho cô ấy, nhờ cô ấy coi như chưa nghe thấy gì.
Buổi quay diễn ra suôn sẻ, mọi chuyện an toàn trôi qua.
Nhưng đến sáng hôm sau, vừa bước vào phòng hóa trang, cô lao công đã hồ hởi hỏi tôi: “Được đấy cô bé, nghe nói cô chủ động lao vào thầy Dụ à?”
Chiếc bánh bao vừa đưa lên miệng suýt nữa làm tôi nghẹn chết.
Tôi chỉ biết cười gượng hai tiếng: “Tin đồn thôi, chỉ là tin đồn.”
Tôi kéo thợ trang điểm ra một góc, nói nhỏ: “Chị à, em đã giải thích với chị rồi mà! Em còn mời chị trà sữa nữa!”
Thợ trang điểm vỗ vai tôi, lắc đầu nói: “Tiểu Tống à, thầy Dụ bao cả năm trà sữa của chị, bảo chị nói thật.”
Tôi: ??
Nửa đêm ngủ cũng muốn bật dậy hỏi: Không phải anh ấy bị bệnh chứ?
May mà vai của tôi không nhiều, lại tập trung quay trong nửa tháng, cố nhịn là qua được thôi.
Một tuần sau là sinh nhật đạo diễn, đoàn phim tổ chức ăn mừng, rồi sau giờ làm lại mời tất cả diễn viên đi liên hoan.
Thuê hẳn một căn biệt thự để tổ chức tiệc nướng BBQ.
Có ăn có uống, cũng coi như là một cách thư giãn giữa những ngày quay phim căng thẳng.
Nữ phụ tính cách hoạt bát, cũng là người khuấy động không khí trong đoàn, vừa đến đã kéo mấy người chúng tôi chơi trò chơi.
Trò chơi được đề xuất là “Thật Lòng Hay Thử Thách”.
Vòng tròn này ngồi toàn những nhân vật có máu mặt, chỉ cần một chuyện nhỏ cũng đủ lên hot search.
You cannot copy content of this page
Bình luận