Trả Ch.ó Cho Ảnh Đế

Chương 7:

Chương trước

Chương sau

Những buổi xã giao kiểu này, không phải tôi chưa từng tham gia, chỉ là lần này đối tượng lại là… Dụ Du Chi.

 

Anh vẫn giữ vẻ mặt lười biếng dựa vào lưng ghế, không lên tiếng, dường như nghe thấy nhưng ngầm đồng ý.

 

Cảnh trong phim thần tượng, nơi nam chính đứng ra cản rượu thay nữ chính, đã không xảy ra. 

 

Đúng vậy, anh tất nhiên sẽ không quan tâm tôi.

 

Cũng chẳng có lý do gì để quan tâm.

 

Tất cả ánh mắt trong phòng đều tập trung vào tôi, nóng rực như muốn thiêu cháy.

 

Đạo diễn đã nói đến mức này, hoàn toàn không thể từ chối.

 

Cắn răng, tôi đứng dậy, bước đến giữa họ, cầm lấy ly rượu và nở một nụ cười giả tạo chuyên nghiệp: “Thầy Dụ, rất vinh hạnh được hợp tác với anh, mong được chỉ giáo thêm.”

 

Một lúc sau, khóe môi anh khẽ nhếch lên, chạm ly với tôi và cười đầy giễu cợt: “Sẽ chỉ giáo mà.”

 

Ờ, anh thật sự dễ thương đấy nhỉ.

 

Một trong những điều xui xẻo nhất đời: bạn trai cũ thành công hơn mình, lại còn phải cúi đầu trước anh ta!

 

Tôi hít sâu một hơi, ngửa đầu uống cạn ly rượu.

 

Sau đó, đạo diễn lại tìm đủ mọi lý do để tôi kính rượu từng người một trong phòng. 

 

Cuối cùng, tôi chẳng thể nhớ nổi đã uống bao nhiêu ly.

 

Chỉ nhớ rõ, từ đầu đến cuối, Dụ Du Chi chỉ nhấp một ngụm nhỏ duy nhất!!

 

Trong thời đại mà sự nổi tiếng quyết định tất cả, có lẽ đây chính là cái giá phải trả cho việc không nổi tiếng.

 

Ly rượu cuối cùng trôi xuống, dạ dày bắt đầu quặn thắt, như sóng dữ cuộn trào.

 

Tôi lao ngay vào nhà vệ sinh, quỳ xuống cạnh bồn cầu và nôn ra không ít.

 

Cồn làm tê liệt thần kinh, khiến đầu nặng trĩu, toàn thân nóng bừng, thậm chí đứng cũng không vững.

 

Tôi vịn vào tường bước tới bồn rửa mặt, múc hai vốc nước tạt lên mặt, cuối cùng cũng cảm thấy hạ nhiệt đôi chút.

 

Ngẩng đầu lên, nhìn thấy mình trong gương.

 

Trông thật thảm hại. 

 

Tóc ướt rối bù, hai bên má ửng đỏ, đôi mắt đỏ ngầu, đầy tơ máu.

 

Dụ Du Chi bước ra từ nhà vệ sinh bên cạnh, đứng bên bồn rửa gần tôi, ung dung rửa tay.

 

“Tửu lượng không tệ.”

 

Bốn chữ đầy giọng điệu mỉa mai, chẳng chút thành ý.

 

Cảm giác nhục nhã mạnh mẽ trào dâng trong lòng, tôi nhếch môi cười lạnh: “Thầy Dụ hài lòng chưa? Có cần tôi kính thêm mấy ly nữa không?”

 

Một lúc lâu sau, Dụ Du Chi rút vài tờ giấy lau tay, từng bước tiến lại gần.

 

Anh nhìn xuống từ trên cao, giọng đầy khiêu khích: “Tống Quỳ, trước đây không phải em giỏi lắm sao?”

 

Lôi chuyện cũ ra phải không, đúng là nhỏ nhen, đúng kiểu người yêu cũ.

 

Tôi nghiến răng nói: “Dụ Du Chi, nếu anh thực sự không muốn nhìn thấy tôi, cứ bảo đạo diễn đổi người đi, thế này là ý gì?”

 

Dùng dao nhỏ cứa mãi không bằng đâm một nhát cho xong.

 

Dù sao tôi cũng chỉ là một vai phụ, với anh, đổi tôi đi chẳng phải việc gì khó.

 

“Như vậy chẳng phải quá dễ dàng cho em sao?”

 

Tôi bị anh nói trúng đến cứng họng, không đáp lại được gì.

 

Quay về chỗ ngồi, tôi cố gắng giữ chút lý trí cuối cùng, nhắn tin cho quản lý qua WeChat.

 

Sau đó, gục xuống bàn và ngủ thiếp đi, không biết gì nữa.

 

Hôm sau, tôi tỉnh dậy vì khát.

 

Miệng khô khốc, ngồi dậy tìm nước uống.

 

Cho đến khi tôi nhìn thấy chiếc cốc trên tủ đầu giường không phải của mình, bên cạnh còn có một hộp thuốc lá.

 

Má ơi, đây không phải phòng của mị!!

 

8.

 

“Em tỉnh rồi?”

 

Nghe tiếng nói, tôi giật mình quay lại, liền thấy Dụ Du Chi đang ngồi trên sofa, khoác áo choàng tắm.

 

Ngón tay dài của anh kẹp một điếu thuốc đã cháy được nửa, tư thế thoải mái, lười biếng.

 

Tôi ngập ngừng hỏi: “Sao anh lại ở đây?”

 

Anh rít một hơi thuốc, chậm rãi thở ra làn khói, đáp: “Đây là phòng của tôi, tôi không ở đây thì ở đâu?”

 

Trong đầu tôi lóe lên một suy nghĩ kinh hoàng: chẳng lẽ đây chính là cái gọi là…

Điếu thuốc sau khi “xong việc”?

 

Chẳng lẽ tối qua chúng tôi đã làm gì sau khi say rượu sao?!

 

Nhưng tôi hoàn toàn bị mất trí nhớ, không nhớ nổi gì cả.

 

Hết Chương 7:.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page