Trả Ch.ó Cho Ảnh Đế

Chương 4:

Chương trước

Chương sau

Đuma… Đáng lẽ lúc đó không nên lười mà chọn kệ giày mặt kính để dễ tìm giày.

 

Cả kệ giày lộ rõ toàn giày cao gót và giày nữ, chẳng có chút dấu vết nào của đàn ông, càng không nói đến trẻ con.

 

Tôi cố gắng giữ vẻ bình tĩnh, cứng miệng nói: “Liên quan gì đến anh, đi mau, không tiễn. Tạm biệt!”

 

Dụ Du Chi vì phải vội ra sân bay nên không tiếp tục đôi co. 

 

Anh bước ra cửa, để lại hai câu. 

 

“Tống Quỳ, em vẫn vô tình như thế…

 

“Ăn từ từ nhé, anh có bỏ thuốc độc đấy.”

 

???

 

Tôi cầm một miếng cánh gà chiên, mạnh miệng cắn một cái.

 

Ngon!

 

Nhưng nhiều như vậy thì không ăn hết, thật lãng phí. 

 

Nên tôi đăng một bài Weibo, chọn ngẫu nhiên năm cư dân trong cùng thành phố để nhờ người giao hộ.

 

Sau khi gửi tin nhắn riêng địa chỉ, mọi thứ được sắp xếp ổn thỏa.

 

Trùng hợp có một cư dân mạng sống cùng khu, thế là tôi giao cho cô ấy, còn tiết kiệm được một khoản phí giao hàng.

 

Tất cả đã được gửi đi, tôi một mình ngồi trên thảm phòng khách.

 

Ánh đèn mờ mờ, trong nhà yên tĩnh đến lạ thường.

 

Khi bỏ xuống lớp giáp, những ký ức vụn vặt của quá khứ chợt ùa về như dòng suối không ngừng.

 

Tôi uống một ngụm coca, nhưng nước mắt lại không ngừng rơi.

 

Có lẽ sự sụp đổ của người trưởng thành chỉ diễn ra trong một khoảnh khắc vô lý nào đó, nhưng tôi sẽ không thừa nhận rằng đó là vì nỗi đau khi một lần nữa đẩy anh ra xa, hay là sự bất lực khi tái ngộ sau bao ngày xa cách.

 

Cuối cùng, tôi tự đổ lỗi cho việc… coca quá lạnh.

 

Trong hai năm chia tay, tôi cố gắng hết sức không tìm kiếm bất kỳ tin tức nào về anh.

 

Đóng vai một người phụ nữ vô tình, không có mắt nhìn, đã bỏ rơi bạn trai là Ảnh Đế.

 

Tôi xây dựng một bức tường cao vời vợi trong lòng, thản nhiên nói rằng: “Không sao, không hối hận, tôi quên rồi.”

 

Nhưng tất cả mọi thứ, tất cả, đều sụp đổ ngay khoảnh khắc tôi gặp lại anh.

 

5.

 

Hôm sau, tôi với đôi mắt sưng húp như hai hạt óc chó, lê bước tới studio.

 

Vừa bước vào cửa, hai bên đột nhiên phát ra tiếng nổ lớn.

Bùm! Bùm!

 

Làm tôi giật mình run rẩy cả người, cái gì nổ vậy trời?

 

Ngay sau đó, những mảnh giấy màu rực rỡ bay đầy không trung, bên tai vang lên phần mở đầu vang dội của bài “Hảo Vận Lai”.

 

Tưng tưng tưng~

 

Hảo vận lai, chúng ta hảo vận lai! Đón vận may, phát đạt khắp bốn phương trời!

 

Công ty tôi ký hợp đồng không lớn, thậm chí có thể nói là một xưởng nhỏ của bốn người tụ lại để sưởi ấm cho nhau.

 

Dựa vào ý chí ngoan cường để với tới những giấc mơ xa vời.

 

Nhưng năm này qua năm khác không có thu nhập, cộng với những cú đấm hiện thực giáng xuống. 

 

Nếu cứ tiếp tục thế này, e rằng cuối năm mỗi người một ngả, ai về nhà nấy, ai tìm mẹ người nấy mất thôi.

 

Ông chủ ngồi ngay ngắn, vẻ mặt nghiêm trang thành kính, hai tay nâng một tập tài liệu ở vị trí trung tâm. 

 

Quản lý và nhân viên kinh doanh ngồi hai bên, che mặt giả khóc.

 

Mấy đại ca ơi, lại diễn trò gì nữa đây?

 

Ông chủ ẩn ý hỏi: “Biết thứ trong này là gì không?”

 

Tôi đặt túi xuống, ngồi xuống và nghi ngờ đáp: “Vé số?”

 

Bày ra trò lớn thế này, ít nhất cũng phải trúng năm triệu chứ nhỉ?

 

“Thô tục!” Ông chủ lập tức mắng xối xả.

 

Nói chuyện thôi mà, làm gì phun nước bọt đầy mặt tôi.

 

Quản lý với ánh mắt sáng rực, cẩn thận hai tay nhận lấy vật thần thánh kia, rồi trịnh trọng đặt nó trước mặt tôi.

 

“Đây là kịch bản của đạo diễn hàng đầu cùng ekip vàng đấy! Đoán xem cô đóng vai nữ số mấy?”

 

Tôi đùa: “Nữ chính?”

 

Lời vừa dứt, ba người đối diện đồng loạt đảo mắt.

 

Ông chủ với giọng châm biếm nói: “Đúng đúng, gọi là Tống Quỳ Truyện, phim nữ chủ sảng văn, rồi cho cô mở vô số bàn tay vàng, kèm theo tám mươi nam sủng. Bà chủ có hài lòng không?”

 

“Thật sự được à?”

 

Không đùa đâu, tôi thực sự rất hài lòng.

 

Nếu tám mươi nam sủng do tôi tự chọn thì càng tốt hơn nữa.

 

Hết Chương 4:.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page