Cuộc chia tay năm ấy không mấy êm đẹp, thậm chí những lời nói ra cũng chẳng để lại chút đường lui nào.
Trong hai năm yêu nhau, gần như chúng tôi luôn ở Hoành Điếm, hết chờ đợi đoàn phim lại chạy vặt làm diễn viên quần chúng.
Thuê một căn hộ nhỏ chỉ có một phòng ngủ và một phòng khách, trong căn phòng không lớn ấy, chúng tôi từng mơ về tương lai.
Nhờ một cơ hội bất ngờ, sự nỗ lực của Dụ Du Chi được một đạo diễn lớn công nhận.
Sau đó anh còn được công ty điện ảnh lớn nhất tuyển chọn, ký hợp đồng và trở thành người được lăng xê chính, có một đội ngũ quản lý hàng đầu hỗ trợ, tiền đồ sáng lạn.
Tôi từng hỏi: “Nếu sau này anh nổi tiếng, có bỏ rơi em không?”
Anh không do dự chút nào: “Không, mãi mãi không.”
“Còn em thì sao? Có rời xa anh không?”
Tôi đùa: “Làm sao có thể! Em chắc chắn sẽ bám chặt lấy anh, làm trợ lý xách túi cho anh cũng được.”
Anh hôn lên má tôi: “Em chỉ có thể là bà chủ của anh thôi.”
Tôi dựa vào lòng anh, đưa ngón út ra: “Vậy hứa rồi nhé, sau này cát-xê của Ảnh Đếu đưa cho em, nói không giữ lời là chó.”
Dụ Du Chi nhìn tôi đầy yêu thương, móc ngón tay.
Nhưng cuối cùng, tôi vẫn là người buông tay trước.
Người quản lý của anh tìm đến.
Điều kiện để Dụ Du Chi ký hợp đồng và được lăng xê là anh phải độc thân.
Công ty của họ mong tôi có thể chủ động rời đi và không được để anh biết.
Tôi đến với diễn xuất chủ yếu vì sở thích, nhưng Dụ Du Chi thì khác.
Anh có lý tưởng của riêng mình, anh sinh ra để thuộc về màn ảnh lớn, nên được nhiều người biết đến hơn.
Tôi cố tình dùng chiến tranh lạnh, tìm mọi cách gây ra những cuộc cãi vã vô lý, rồi chủ động đề nghị chia tay.
Rời khỏi căn hộ thuê mà chúng tôi từng gọi là “nhà” ngay trong đêm, chuyển về nhà ngoại để trốn tránh.
Dụ Du Chi đuổi theo ngay trong đêm, đứng chờ dưới nhà tôi.
Chờ mãi, chờ mãi.
Tôi bảo anh cút đi, nói cả đời này không muốn nhìn thấy anh nữa.
Cuối cùng, anh quay lưng bước đi, chặn hết mọi cách liên lạc với tôi.
Lần tiếp theo tôi nhìn thấy tên anh, là trên hot search.
Tôi biết, anh đã nổi tiếng.
Còn chúng tôi, sẽ không bao giờ có bất kỳ sự giao thoa nào nữa, giống như hai đường thẳng song song, mỗi người một phương.
Chỉ là, anh như tàu cao tốc, còn tôi là tàu chậm xanh lá.
Sự nghiệp của Dụ Du Chi lên như diều gặp gió, bộ phim anh đóng chính vượt qua hàng loạt siêu sao, bất ngờ trở thành ngựa ô phòng vé.
Và trong cùng năm đó, anh giành được cúp Ảnh Đế.
Tôi thật lòng vui mừng cho anh từ tận đáy lòng.
Trình Huân nhiều lần hỏi có hối hận khi chia tay không.
Tôi nói, không hối hận.
4.
Tiếng chuông điện thoại vang lên, không phải của tôi.
Dụ Du Chi nghe máy, chỉ “ừm” hai tiếng, rồi nhìn sang.
“Được, tôi biết rồi, tối nay bay đến Hoành Điếm nhé.”
Quả nhiên, người bận rộn thì khác, có công việc là giỏi lắm sao.
Tiếng than thở thầm lặng từ một người thất nghiệp!
Anh cúp máy, mấp máy môi như định nói gì đó.
Chưa đợi anh mở lời, tôi đã lên tiếng trước: “Tiền chuộc thì tôi đã nhận, chó cũng hoàn trả nguyên vẹn, cửa ở đằng kia, không tiễn.”
Có lẽ anh cũng chẳng định ở lại lâu.
Đã chọn làm người phụ nữ xấu, thì phải làm đến cùng.
Cuộc tái ngộ nhầm lẫn này giống như một trò đùa của ông trời, nhưng cũng chỉ là một trò đùa mà thôi.
Dụ Du Chi cúi xuống bế con chó lên, một cục trắng toát, nhưng anh bế rất nhẹ nhàng.
“Tiếp đãi bạn trai cũ kiểu này sao? Phải tiễn chứ, sao lại không tiễn?”
Anh cũng biết rõ là “bạn trai cũ” hả?
Nghĩ! Hay! Quá!
Tôi mở miệng, buột miệng nói bừa: “Không cần, chồng con tôi sắp về rồi, cả nhà ba người chúng tôi còn phải cùng nhau ăn KFC nữa.”
Khuôn mặt của Dụ Du Chi lập tức tối sầm lại.
Anh lại liếc qua kệ giày, khóe miệng giật giật rồi nói: “Cả nhà ba người hạnh phúc vui vẻ… đi cà kheo sao?”
You cannot copy content of this page
Bình luận