Dụ Du Chi từ trước đến nay không bao giờ tham gia mấy trò anh cho là nhảm nhí.
Anh ngồi ở phòng khách uống rượu và trò chuyện với đạo diễn, nhà sản xuất.
Tôi khá may mắn, chơi vài vòng đều qua êm đẹp, rồi ngồi sang một bên hóng hớt.
Chúa ơi, toàn câu chuyện động trời.
Tôi há hốc miệng nghe, đến mức chẳng có thời gian ăn đồ nướng, không thể nào kịch tính hơn.
Rồi đến lượt tôi thua, bốc phải thử thách lớn.
Nữ phụ chơi đúng kiểu muốn gây sốc: “Vào phòng khách tìm một người khác giới và hôn một cái.”
Hả? Những nhân vật trong phòng khách đó là người tôi dám hôn à?
Hôn xong chắc phải xin rút khỏi đoàn phim tại chỗ luôn.
Tôi: Muốn nhảy lầu.
10.
Nữ chính đứng ra hòa giải, nói: “Cô để cho cô bé này một con đường sống đi, đổi sang cái khác nào.”
Vị cứu tinh thật sự!
Tôi nghe mà muốn khóc, tại chỗ lập tức chuyển thành fan, hứa ngay mai sẽ vào group của cô ấy ký tên ủng hộ!
Nữ phụ phẩy tay: “Được rồi, được rồi, vậy thì gọi điện cho bạn trai cũ, hỏi anh ta còn yêu cô không? Nói cô hối hận vì chia tay, nhớ mở loa ngoài nhé.”
Má ơi, mức độ sát thương chẳng giảm tí nào! Có chút muốn chọn thử thách trước đó, làm sao giờ?
Nhưng nghĩ lại, Dụ Du Chi đã chặn số tôi rồi, gọi không được thì có khi họ tha cho.
Tôi lén sửa tên trong danh bạ thành “Y”.
Bấm gọi, bật loa ngoài và đặt điện thoại ở giữa bàn.
Bíp bíp! Bíp!
Đang chuẩn bị hí hửng, suýt cười lộ cả răng, thì bên kia lại bắt máy.
[Alo?]
Không phải anh đã chặn số tôi rồi sao!
Tôi giật mình ngẩng đầu lên, thấy Dụ Du Chi đang đứng ở cửa sổ kính sát đất, một tay đút túi.
Ánh mắt anh nhìn thẳng vào tôi, bốn mắt chạm nhau.
Nữ phụ thúc khuỷu tay, dùng khẩu hình nhắc nhở tôi nhanh nói gì đi.
Tôi cúi gằm mặt, tránh ánh nhìn của anh, trong lòng đầy chột dạ.
Chết thì chết, dù sao anh cũng đã nhìn thấy, chỉ là trò chơi thôi mà.
“À… anh… còn yêu tôi không? Tôi hối hận vì đã chia tay rồi.”
Nếu không có gì bất ngờ, Dụ Du Chi chắc sẽ mắng một câu “Bị bệnh à”, hoặc trực tiếp cúp máy.
Tôi nín thở, không dám cử động, nhưng dường như trong lòng vẫn có chút mong đợi điều gì đó…
“Yêu.”
Đầu dây bên kia gần như không hề do dự, giọng nói trầm thấp vang lên, là một câu trả lời chắc chắn.
Xung quanh, nhóm người hóng chuyện đã bắt đầu la hét, hò reo đầy phấn khích.
“Wow~”
Nghe thấy từ đó, tim tôi như lỡ mất một nhịp, đầu óc trống rỗng.
Anh lại tiếp lời: “Tống Quỳ, chúng ta cần nói chuyện. Ra xe đi, anh đợi.”
Nữ diễn viên bên cạnh ngạc nhiên thốt lên: “Sao nghe giọng này giống thầy Dụ thế nhỉ?”
Nữ phụ quay đầu lại, đáp: “Làm gì có chuyện! Anh ấy chẳng phải đang ở…”
Mọi người cùng nhìn về phía phòng khách.
Dụ Du Chi vẫn giữ nguyên tư thế đang nghe điện thoại.
“Á đù, đúng là anh ấy rồi!”
Lần này đúng là hết đường lui.
Trong tiếng reo hò và bàn tán của mọi người, tôi mang tâm thế “chết thì chết” đi thẳng ra bãi xe.
Tìm thấy chiếc G-Class màu đen của anh, vừa mở cửa xe, mùi rượu và thuốc lá lập tức xộc vào mũi.
Người đàn ông gục đầu trên vô lăng, chẳng lẽ say rượu rồi ngủ thiếp đi?
Tôi ngồi vào ghế phụ, cười gượng, cố gắng làm lành: “Xin lỗi nhé, vừa nãy tôi…”
Chưa kịp nói hết câu “chơi thua trong trò chơi”, Dụ Du Chi đã ngẩng đầu lên, đôi mắt đỏ hoe, nhìn chằm chằm vào tôi, ngắt lời: “Vừa nãy em nói hối hận, là thật sao?”
Vừa nãy…
Không báo trước, một giọt nước mắt lăn xuống từ khóe mắt trái của anh.
Dưới ánh đèn mờ nhạt, cả người Dụ Du Chi như được bao phủ bởi một cảm giác vỡ vụn.
Tim bỗng thắt lại.
Có lẽ vì anh đang trong trạng thái không tỉnh táo, tôi bất giác có thêm can đảm.
Ngẩng đầu lên, cảm giác nóng rực xộc thẳng lên não, nhìn thẳng vào mắt anh, nói: “Nếu đúng thì sao?”
“Em thực sự hối hận vì đã chia tay. Vậy thì sao? Anh định quay lại với em à?”
Nói xong, tôi căng cứng vai, như một kẻ phạm tội chờ đợi phán quyết từ thẩm phán.
You cannot copy content of this page
Bình luận