Trả Ch.ó Cho Ảnh Đế

Chương 1:

Chương trước

Chương sau

1.

 

Tôi nhập từng chữ số theo số trên thẻ đeo, cuối cùng khi nhấn xong, quả nhiên hiện ra ghi chú: Đồ ch.ó.

 

@ Quỳ Hoa: Tôi là ch.ó, hai người các anh cũng ch.ó thật.

 

Tôi còn ngây thơ hy vọng rằng tất cả chỉ là trùng hợp.

 

Kìm nén cơn giận sắp bùng phát, tôi ấn nút gọi điện, thế mà lại nhận được thông báo: máy đã tắt nguồn??

 

Chẳng lẽ bị chặn số rồi? Má nó!

 

Tức đến mức suýt chút nữa muốn “bùng nổ”, nhưng khi cúi đầu nhìn cục bông trắng vừa tưới hoa xong, lè lưỡi cười nhìn mình.

 

Đáng yêu thật! Không hổ danh là trùng tên với mình…?

 

Chú Samoyed này là tôi nhặt được khi đi dạo buổi chiều. 

 

Chẳng hiểu sao nó cứ đi theo, tôi đành phải dẫn về nhà cho ăn chút đồ.

 

Tính buổi tối dắt ra ngoài dạo thử xem có gặp được chủ nhân không.

 

Nào ngờ, trớ trêu thay, lại là ch.ó của người yêu cũ là ảnh đế của mình. 

 

Mà điều quan trọng nhất là phát hiện ra tên đó dùng tên tôi để đặt cho nó!

 

Người thì kh.ốn nạn, nhưng ch.ó thì vô tội.

 

Tôi mở WeChat của Trình Huân, người bạn chung của chúng tôi, rồi ngồi xuống chụp một tấm selfie với chú ch.ó.

 

“Ch.ó của Dụ Du Chi bị tôi bắt cóc rồi, chuyển khoản tôi 500 để tôi mua KFC combo gia đình, ăn no sẽ trả ch.ó, nếu không thì mất!”

 

Dám tùy tiện dùng tên chị đây? Làm sao có thể dễ dàng bỏ qua được?

 

Đợi cả buổi lại nhận được cuộc gọi từ quản lý của tôi.

 

Vừa nhấc máy, đầu dây bên kia vang lên giọng nói oang oang đến mức làm chú ch.ó sợ đến “rụng ph.ân”.

 

“Tống Quỳ! Hahahahahahaha!! Cô lên hot search rồi!”

 

Lên hot search?

 

Tôi, một diễn viên hạng mười tám ngoài rìa, đã bao lâu không có việc làm, thì lấy gì mà lên hot search?

 

Ngồi xuống dọn chỗ chú ch.ó “rụng ph.ân” vì sợ, tiện miệng đáp lại: “Hot search? Chị mua đấy à?”

 

Công ty yếu ớt sắp phá sản kia có tiền làm chuyện này sao?

 

Tôi thà tin mình là Võ Tắc Thiên tái thế còn hơn.

 

Có vẻ quản lý của tôi thực sự vui mừng, cười suốt ba phút, nếu không khát nước mà phải dừng lại để uống, chắc sẽ còn cười tiếp.

 

“Không phải! Là cô và Dụ Du Chi cùng lên hot search. Cô quen người ta thì sao không nói sớm, để anh ta giúp đỡ một chút thì giờ cô đã lên hạng hai rồi!”

 

Khi nghe thấy cái tên đó, tay tôi khựng lại.

 

Đuma!! Chạm vào ph.â.n ch.ó rồi!!! 

 

Haha, tôi không chỉ quen, mà còn là người đã đá người ta nữa cơ.

 

Năm đó, anh đứng đỏ cả mắt trước cửa nhà tôi, chờ suốt mười tiếng để cầu xin quay lại, vậy mà tôi chẳng thèm đoái hoài.

 

Giúp đỡ sao? Không đuổi tôi khỏi giới giải trí là may lắm rồi.

 

Còn chưa kịp nói gì, đầu dây bên kia đã để lại một câu rồi cúp máy: “Không nói với cô nữa, tôi có cuộc gọi tới rồi! Chắc chắn là lời mời làm việc, hahaha, cuối cùng viên ngọc ẩn mình như cô cũng được phát hiện~”

 

Tôi nghe mà ngẩn cả người, cái quái gì thế này.

 

Việc cần làm ngay là dọn chỗ ph.ân ch.ó và đi rửa tay, điều đó quan trọng hơn.

 

Đến khi tôi rảnh để xem Weibo, mọi thứ đã nổ tung.

 

Dụ Du Chi: 【Đồ xấu xa! Trả chó cho tôi! Tống Quỳ.】 Kèm theo ảnh chụp màn hình tin nhắn WeChat của tôi.

 

???

 

Ông anh này có thiếu dây nào trong não bộ không vậy?

 

Tin nhắn của tôi đã ngập trong vô số thông báo chưa đọc và tag.

 

Người tinh ý đều thấy rõ là hai người quen biết đang đùa giỡn, phần bình luận thì bị lấp đầy bởi tiếng “hahahahaha.”

 

【KFC trả cô bao nhiêu? Tôi ở McDonald’s trả gấp đôi.】

 

【Hahaha, kẻ b.ắ.t c.ó.c thiếu chuyên nghiệp, sao chỉ đòi có 500!】

 

【Cô gái, có phải cô là người nhặt được ch.ó của Du Dụ Chi không? Làm ơn trả lại cho chủ, Tiểu Quỳ Hoa thực sự rất quan trọng với anh ấy!!】

 

Đây được xem là những lời phát biểu lý trí nhất, còn có những người chỉ biết lao vào mắng xối xả.

 

【Chính cô đã tr.ộm ch.ó của chồng tôi đúng không? Cô là ai, muốn dựa hơi nổi tiếng thì cứ nói thẳng ra, chưa từng thấy ai dùng cách tr.ộm ch.ó để gây chú ý.】

 

Hết Chương 1:.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page